Tiểu Chi Ước thất tình? Đây là chuyện lúc nào, tại sao nàng lại không biết chứ. Diệp Lăng Nguyệt nhất thời cũng cảm thấy không thể hiểu được. Nghe Tiểu Chi Ước vừa khóc vừa kể, Diệp Lăng Nguyệt mới hiểu thì ra tên tiểu tử này là bởi vì Phượng Tân... Tiểu Chi Ước lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Tân đã cho rằng đây là Thiên Nhân, vô cùng yêu thích vị “đại mỹ nữ tỷ tỷ” này. Nó cảm thấy Phượng Tân vừa dễ coi lại vừa tốt bụng, học thức thì vô cùng uyên bác, ở trong Vân Mộng Chiểu, nó vẫn luôn tìm cơ hội để quấn lấy Phượng Tân, nhưng lúc ấy Diệp Lăng Nguyệt lại không để ý đến. Nhưng nào ngờ ngày hôm đó lúc Phượng Tân hôn mê, Diệp Lăng Nguyệt vì cứu hắn nên đã dùng biện pháp phục hồi tim kia. Lúc Tiểu Chi Ước và Lam Thải Nhi chạy tới vừa vặn thấy cảnh đó. Lúc đó tiểu Chi Ước mới phát hiện ngực của đại mỹ nhân Phượng Tân lại bằng phẳng. Tiểu Chi Ước lúc này mới biết mỹ nhân tỷ tỷ trong tâm khảm của nó là một nam nhân. Nói đến đây, Tiểu Chi Ước đã khóc bù lu bù loa, nó hoàn toàn hồ đồ rồi. Đáng thương cho Tiểu Chi Ước, lần đầu tiên trong đời mới được nếm trải cảm giác có mối tình đầu, vậy mà lại cứ như thế hoàn toàn sụp đổ. Khóe miệng của Diệp Lăng Nguyệt giật giật, vất vả lắm mới ổn định được tâm tình, không cười ra tiếng. Cảm thông với tên tiểu tử này, sao có thể nhìn Phượng Tân thành nữ nhân chứ, nhưng mà cũng khó trách, dáng dấp của Phượng Tân đúng là vừa giống nam vừa giống nữ, hơn nữa so với nữ nhân có lẽ còn xinh đẹp hơn. “Tiểu Chi Ước, có gì phải buồn chứ, không phải chỉ là một tên Phượng Tân thôi sao. Ta đảm bảo sau này nhất định sẽ giúp ngươi tìm một người còn xinh đẹp hơn vô số lần so với Phượng Tân để làm vợ ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ một chút rồi lấy quả trứng Phượng Hoàng ra. “Còn nhớ quả trứng này chứ, đây chính là trứng phượng hoàng, dung mạo hai vợ chồng Băng Hoàng và Hỏa Phượng cũng là độc nhất vô nhị, chờ ta đem quả trứng này chữa lành rồi ấp nở, nếu là con đực thì cho ngươi để làm người hầu, nếu là con cái thì cho ngươi lấy làm vợ, thế nào?” Diệp Lăng Nguyệt nói chầm chậm giãi bày, tiểu Chi Ước sau khi nghe cuối cùng cũng mỉm cười. Cho dù trong thiên hạ này không còn đại mỹ nữ nữa, nhưng dù sao nó cũng có thần thú tiểu phượng hoàng làm vợ. Tiểu Chi Ước chỉ trong nháy mắt đã quên đi chuyện chính mình đang thất tình. Đại Hoàng cũng đi tới, hướng về phía tiểu Chi Ước thân thiện kêu mấy tiếng. Tiểu Chi Ước nhìn thấy trên mặt nước có hình ảnh cầu vòng, lúc này đang nhấc một chân về phía trước, muốn làm một động tác tiêu soái nhảy vào hồ nước. Ngay khi tên tiểu tử này nhảy vào nước thì trong nháy mắt, trong đầu nó bỗng nhiên ý thức được một vấn đề. Nó biết bơi? Nó không biết bơi? Má ơi, nó không biết bơi! “Chi...” Vừa mở miệng ra, nước suối liền tràn vào trong miệng của Tiểu Chi Ước. May mà Đại Hoàng rất nghĩa khí, vừa nhìn thấy tiểu Chi Ước nhà mình có gì đó không đúng, liền vội vàng nhảy xuống nước ngậm lấy Tiểu Chi Ước rồi bò lên bờ. Vừa lên bờ, Tiểu Chi Ước liền sợ hãi lùi lại, lùi về phía ngực của Diệp Lăng Nguyệt, không ngừng run run, tên tiểu tử này, sau khi trải qua việc lần này thì xem như hoàn toàn mắc chứng sợ nước. Diệp Lăng Nguyệt cười không ngừng được, lại nhìn về phía Đại Hoàng vừa mới lập công, đang vẩy nước ở trên người, đứng ở bên cạnh của Diệp Lăng Nguyệt. Diệp Lăng Nguyệt không nhịn được, rốt cuộc lại bật cười. Có hai kẻ dở hơi một lớn một nhỏ này ở bên cạnh nàng thì nàng tuyệt đối sẽ không cảm thấy buồn chán. Đã hứa với Tiểu Chi Ước sẽ chữa trị cho trứng phượng hoàng nên Diệp Lăng Nguyệt liền bắt đầu quan sát trứng phượng hoàng. Vấn đề chủ yếu nhất cuả quả trứng phượng hoàng chính là không có thụy quang của phượng hoàng, còn có một phần bị nhiễm độc của Kim Giác đại mãng xà. Trước đó, Diệp Lăng Nguyệt đã dùng Đỉnh Tức dò xét qua, khi đó Đỉnh Tức của nàng còn chưa có cách nào để nhìn rõ những vết độc rắn trên trứng phượng hoàng, nhưng kể ra thì vận khí của quả trứng này cũng thật tốt, Diệp Lăng Nguyệt ngoài ý muốn hấp thu được Ngũ Linh Thủy Đỉnh, Đỉnh Tức của lại tiến thêm một bước. Bên trong Ngũ Linh, Thủy Chi Linh chính là thuốc giải độc tốt nhất. Diệp Lăng Nguyệt khống chế Đỉnh Tức trong Càn Đỉnh, Đỉnh Tức mang theo Thủy Linh Chi Lực chui vào trong trứng phượng hoàng. Kịch độc của Kim Giác đại mãng xà dưới tác dụng của Đỉnh Tức mang theo Thủy Linh đã bị nuốt đi một phần. Ước chừng hơn một canh giờ thì Đỉnh Tức trong Càn Đỉnh đã bị tiêu hao sạch sẽ, Diệp Lăng Nguyệt nhìn lại trứng Phượng Hoàng, những vết độc so với trước đó đã giảm đi mười phần. Màu sắc của trứng phượng hoàng đã trở nên đẹp hơn nhiều so với trước đó. Diệp Lăng Nguyệt tính toán đại khái cần thêm thời gian chừng mười ngày, nàng sẽ có thể trừ bỏ hoàn toàn độc trên trứng phượng hoàng, đến lúc đó nhất định có thể cứu tiểu phượng hoàng. Diệp Lăng Nguyệt cất trứng phượng hoàng đi rồi đào Ngũ Trân Nhưỡng mới chôn dưới đất lên. Diệp Lăng Nguyệt vừa mở vò rượu ra, trong vò rượu bay lên một mảnh kim quang ngũ sắc. Mùi rượu thơm nức khiến cho cả Tiểu Chi Ước và Đại Hoàng đang nằm bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt cũng không ngừng kêu lớn tiếng. Diệp Lăng Nguyệt thử đổ một chút rượu ra, phát hiện loại rượu mới này không lỏng mà lại sền sệt, nhìn qua giống như là mật ong vậy. Diệp Lăng Nguyệt cẩn thận uống một hớp nhỏ. Rượu vừa chảy qua cổ họng, Diệp Lăng Nguyệt cảm giác cả người cũng bốc cháy, độ mạnh của rượu này giống như một ngọn núi lửa chôn giấu trong cơ thể của Diệp Lăng Nguyệt, thoáng cái bộc phát ra. Diệp Lăng Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, nàng liền vội vàng vận hành Đỉnh Tức, dưới tác dụng của Đỉnh Tức, đầu ngón tay nàng xuất hiện vài giọt Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng, lúc này luồng nhiệt trong cơ thể mới dần dần tản đi. “Rượu này? Chẳng lẽ là?” Diệp Lăng Nguyệt thông minh. Nàng từng nghe ông ngoại Diệp Cô nói qua, rượu sền sệt như mật ong vậy, có màu vàng kim, nhất định là Tửu Đầu, phải thêm nước mới có thể uống, nếu không sẽ dễ dàng say chết người. Với tửu lượng của Diệp Lăng Nguyệt, nếu không phải có Đỉnh Tức của thần khí Càn Đỉnh thì chắc nàng đã say ngã ra đất rồi. Diệp Lăng Nguyệt liền lấy một ít nước suối cầu vồng, tìm một vò rượu không, đổ một ít Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng vào. Sau khi làm xong, nàng tâm đắc nhấp một hớp rượu, một hớp này rượu đi xuống, lông mày của nàng giương lên. “Rượu ngon.” Diệp Lăng Nguyệt cũng không có nhiều nghiên cứu về rượu, nhưng đối với loại rượu mới được tạo ra từ Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng cũng không khỏi khen không dứt miệng. So với rượu Bách Quả dùng Đỉnh Tức để tinh luyện thì loại rượu mới này chỉ có hơn chứ không kém, điều khiến cho Diệp Lăng Nguyệt càng vui mừng hơn chính là nàng phát hiện uống loại rượu này, có thể bổ sung Nguyên Lực trong đan điền. Rượu có thể bổ sung Nguyên Lực, đây cũng là một chuyện không ngờ tới. Xem ra lần này, nàng không chỉ sản xuất ra Ngũ Trân Nhưỡng, mà còn sản xuất được Tửu Đầu Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng chưa bao giờ xuất hiện ở đại lục. Diệp Lăng Nguyệt mang vò Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng này đến cho Lam Thải Nhi, lúc mở nắp vò rượu ra khiến cho Lam Thải Nhi há hốc mồm sửng sốt. Một mảnh cầu vồng ngũ sắc xuất hiện, khắp Túy Tiên đều có mùi rượu thoang thoảng. Mùi rượu này truyền đi rất xa, ngay cả cách nơi Túy Tiên Cư một dặm cũng nghe được. Những người khách đang uống rượu ở Túy Tiên Cư, hoặc những người khách nhân đi trên đường ngửi được mùi rượu giống như mèo nghe dc mùi cá vậy, đều đứng lại truy hỏi đây rốt cuộc là loại rượu tốt gì của Túy Tiên Cư.