Khi Diệp Lăng Nguyệt mở mắt, bên ngoài đã là một vùng sáng tỏ. Nàng nhìn thời gian, đã đến buổi trưa rồi. Diệp Lăng Nguyệt không nén nỗi cảm khái, chả trách người ta đều nói một ngày trên trời bằng một năm chốn nhân gian. Nàng và Vân Sênh gặp mặt chỉ ngắn ngủi hai khắc đồng hồ, trong hiện thực lại đã mấy tiếng trôi qua. Đối với Vân Sênh, Diệp Lăng Nguyệt có cảm tình không diễn tả được. Lời đối phương nói, nàng cũng không có nửa phần nghi ngờ. Loại cảm tình này ngay cả bản thân Diệp Lăng Nguyệt cũng rất ngạc nhiên, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể nói hai người rất là có duyên. Nhưng nghĩ đến lời nhắc nhở của Vân Sênh, đặc biệt là không thể giao thiệp với người trong Thần Giới, việc này lại khiến Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy có hơi không bình thường. Vì vậy, nàng không đem chuyện của Thiên Canh Điện nói hết cho Vân Sênh. Bởi vì Diệp Lăng Nguyệt hiểu, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai từng hại nàng. Cái chết của Phụng Đế và Vu Trọng, nhìn từ bề ngoài là bởi vì hắc thủ ở sau lưng Hỗn Nguyên Lão Tổ. Nếu không phải cứu Diệp Lăng Nguyệt, họ tuyệt đối sẽ không chết. Người từng hại nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, dù đối phương là Thần Tôn cao cao tại thượng cũng không ngoại lệ! *** Ở Thần Giới Bát Hoang, trong một ngôi nhà tranh xây rất tao nhã lịch sự. Dù đã trở thành Thần Tôn Thần Hậu nhiều năm, điều mà hai phu thê hoài niệm nhất lại là những ngày tháng lúc ở Nhân Giới trước kia. Gian nhà cỏ nhỏ ngày xưa hai người đã ở lúc mới gặp nhau, cũng là Thần Tôn Bát Hoang vì ái thê mà đặc biệt dựng lên. Bài trí trong nhà cỏ giống hệt với lúc hai người mới thành hôn, rồi sinh hạ Diệp Lăng Nguyệt năm đó. Vân Sênh đã thu hồi nguyên thần, bên giường còn có một người đang nằm nghiêng. Là Thần Tôn Bát Hoang Dạ Bắc Minh, ông ấy khoác áo dài màu đen viền vàng, mấy sợi tóc dài không nghe lời tản ra, rớt lên vùng ngực màu sáp ong. Đôi mắt hồ ly hơi híp lại, trông như đang xem bản tấu trong tay, nhưng thực ra ánh mắt lại tập trung lên người của ái thê. “Gặp được Nguyệt Nhi rồi?” Người đàn ông tiện tay ném tấu chương qua một bên, cánh tay vơ một cái ôm thê tử vào trong lòng. Dù thành hôn đã mấy trăm năm nhưng sự ân ái của Thần Tôn và Thần Hậu Bát Hoang đều nổi tiếng khắp Thần Giới. “Tức chết đi được!” Trong hàm răng của Vân Sênh nén ra mấy chữ. “Sao thế, Nguyệt Nhi xảy ra chuyện gì rồi?” Dạ Bắc Minh nhíu mày, ngồi dậy. “Đâu chỉ là xảy ra chuyện, con gái chúng ta suýt chút nữa đã mất mạng rồi, Bắc Chi Cảnh đáng chết.” Vân Sênh nói sơ lược chuyện con gái suýt nữa mất mạng. Dạ Bắc Minh nghe xong, lập tức nổi giận. “Hay cho tên Hề Cửu Dạ, năm đó ta nhịn hắn tạm thời, hắn lại thật sự muốn ức hiếp lên đầu ta. Không được, ta phải dẫn binh chinh phạt Bắc Chi Cảnh.” Khi vẫn chưa phải là Thần Tôn, ông có thể dùng sức mạnh của một mình ông tiêu diệt tộc trưởng Hề Tộc, tàn sát một nửa Hề Tộc. Giờ đây, con gái ông ấy hết lần này đến lần khác bị ức hiếp, nỗi bực tức này ông ấy sao có thể nuốt trôi được. “Khoan đã, Dạ Hồ Ly, Hề Cửu Dạ không phải như người cha lỗ mãng của hắn. Nay hắn lại là rể hiền của Thần Đế, chàng làm sao thảo phạt, lấy danh nghĩa gì thảo phạt. Chàng đừng quên, lúc đầu chúng ta vì Bát Hoang Cảnh mà bị ép ký thỏa thuận dừng chiến. Hiện giờ, thời gian hiệu lực chưa hết, nếu chàng dẫn binh chinh phạt thì há chẳng phải sẽ dẫn đến hai cảnh đại chiến. Lúc đó, bên chịu thiệt vẫn là Bát Hoang Cảnh.” Vân Sênh tuy cũng rất hận đôi tiện nhân Hề Cửu Dạ và Lan Sở Sở, nhưng bà cũng rõ, trực tiếp dùng chiến tranh là không thể giải quyết được vấn đề. “Nỗi bực tức này chàng nuốt không trôi, thiếp cũng nuốt không trôi. Chàng chuẩn bị đi, chúng ta phải đi tham gia thọ thần của Hỏa Viêm Đế Quân. Ta phải thay con gái báo thù!” Mắt của Vân Sênh đã ngưng tụ một lớp hàn băng. “Nàng trước đây không phải nói không tham gia thọ thần, nói là không muốn gặp phải đôi cẩu nam nữ đó ư, sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý rồi?” Trong mấy Thần Đế của Thần Giới, Hỏa Viêm Đế Quân là tiên tổ của Vân Sênh, lại có ân tri ngộ với hai người. Thọ thần của Hỏa Viêm Đế Quân, ắt sẽ mời chư thần Thần Giới. Hề Cửu Dạ và Thần phi của hắn nhất định cũng ở trong số đó. “Thiếp thay đổi chủ ý rồi, dựa vào cái gì mà con gái thiếp chịu khổ ở Nhân Giới. Chúng ta phải ở đây nhẫn nhịn im lặng còn đôi cẩu nam nữ đó lại có thể hô mưa gọi gió ở Thần Giới. Thiếp không thể nhìn họ sống tốt được.” Vân Sênh nói xong thì giục Dạ Bắc Minh chuẩn bị quà mừng thọ, bản thân cũng thu xếp thỏa đáng. Hai người nắm tay nhau đi đến Hỏa Diệm Thiên Miếu, tham gia thọ yến của Hỏa Viêm Đế Quân. Không ngoài dự liệu của Vân Sênh và Dạ Bắc Minh, trước Thiên Miếu đông nghịt, xe thần của Thần Giới nhiều loại khác nhau ào ào chạy đến. “Thần Tôn Bát Hoang, Y Phật đại nhân, đã lâu không gặp.” Thấy hai phu thê đến rồi, một vài Thần Tôn quen biết đều nhao nhao lên trước bái kiến. Ở Thần Giới, hai phu thê đẹp tựa như ngọc ở trước mặt, là nhân vật truyền kỳ. Phần lớn Thần Tôn có thể trong vòng trăm năm ngồi lên vị trí Thần Tôn, việc này ắt hẳn là sau lưng có sự ủng hộ của Thần Tộc lớn, nhưng Y Phật và Thần Tôn Bát Hoang thì khác. Hai người đều không có hậu thuẫn gì, từ Nhân Giới từng bước trưởng thành thành Thần Tôn. Hai phu thê họ, thê tử Vân Sênh y thuật vô song, cứu được vô số người sống, còn phu quân Dạ Bắc Minh sát danh hiển hách, ở Thần Giới đều được xưng là Chiến Thần. Vân Sênh đối với tình cảnh khách sáo này cũng lười đáp lại, giao hết mọi việc cho Dạ Bắc Minh, còn mình thì tựa vào lòng của nam nhân nhà mình. Một đôi mắt đẹp nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm mục tiêu hôm nay của bà ấy. Chính vào lúc này, bỗng nghe thấy một loạt tiếng vang leng keng loảng xoảng, trong không trung rớt xuống từng hạt thủy tinh lục giác. Một chiếc xe thần của nữ thần băng tuyết như đúc bằng băng từ trên trời hạ xuống. Xe thần vừa xuất hiện, trong ngoài tuyết rơi không ngừng. Hai con giao long băng tuyết kêu dài một tiếng, đáp xuống đất. Xe thần mới vừa đáp đất, trên xe có một người đàn ông bước xuống. Người đàn ông đó mái tóc như sương, dùng một dải lụa màu xanh cột lại, mặt mũi băng lạnh tựa như điêu khắc bằng băng vậy. Sống mũi cao mà thẳng, chỉ đứng mà thân thể tựa như phát sáng, đã chiếm lấy hơi thở và ánh mắt của vô số thần nữ có mặt ở đó. “Là Thần Tôn Bắc Cảnh Hề Cửu Dạ.” “Thật là anh tuấn, nghe nói chàng ấy còn rất si tình, nhiều năm như vậy mà chỉ có một Thần phi.” Những thần nữ đó đều nói rì rầm, dùng ánh mặt ái mộ nhìn theo Hề Cửu Dạ. Ở Thần Giới, đại đa số chủ thần dung mạo đều rất không tầm thường, nhưng kiểu giống như Thần Tôn Bát Hoang và Thần Tôn Bắc Chi Cảnh vừa anh tuấn vừa si tình thì thật sự không nhiều. Đáng tiếc Thần Tôn Bát Hoang đã có Thần Hậu, hơn nữa nghe nói vẫn luôn thâm tình, trong mắt ngay cả một hạt cát cũng không có chỗ chứa. Một đám thần nữ và các nữ thần tôn đành tập trung sự chú ý lên người của Thần Tôn Bắc Cảnh mới chỉ có Thần phi. Đối với những ánh mắt ái mộ đó, Hề Cửu Dạ nhìn như không thấy, từ khoảnh khắc hắn xuống xe thì mặt cứ lạnh lùng. Đặc biệt, khi nhìn thấy phu thê Vân Sênh và Dạ Bắc Minh nắm tay nhau xuất hiện, giữa trán hắn lại lạnh thêm mấy phần. Cho đến khi trên xe thần, sau lưng truyền đến một tiếng gọi nũng nịu thì hắn mới quay người lại, cánh tay thon dài có lực đặt lên trước xe thần. Từ bên trong xe thò ra một đôi tay nõn nà mỏng manh, gương mặt xinh đẹp động lòng người của Thần phi Bắc Chi Cảnh Lan Sở Sở ló ra. Dưới trăm con mắt theo dõi, Lan Sở Sở mang theo mấy phần nũng nịu, nói. “Cửu Dạ ca ca, muội có hơi mệt.”