“Khoan đã!” Đôi mắt Diệp Lăng Nguyệt nghiêm nghị. Đang nói chuyện, đôi vòng Thiên Địa trên cổ tay phát ra một tiếng vang vù vù. Sức mạnh Thiên Địa trong cơ thể tuôn ra, cùng với một tiếng quát đó hợp thành một luồng uy thế. Những võ giả quanh năm đầy vết sẹo đó bỗng cảm thấy ngực như thể bị người khác đánh mạnh một quyền, một trận khí huyết cuồn cuộn, toàn bộ đều không chịu nổi mà thụt lùi sau một bước, lại bị khí thế của Diệp Lăng Nguyệt làm cho khiếp sợ. Tên quản sự sân ngoài đó cũng ngẩn người, tuyệt đối không ngờ tới chỉ là một người hầu của phủ thành chủ mà lại có tu vi cỡ này. Lại nhìn bộ dạng của nàng ấy, gạt đi sự khiêm tốn trước đó thì như một thanh bảo kiếm lộ ra sự sắc bén. Quản sự sân ngoài bất giác trở nên dao động đối với phán đoán trước đó của bản thân. “Quản sự, ta nhờ ông giám định đàng hoàng, tại sao ông lại nói ta là kẻ trộm!” Diệp Lăng Nguyệt ánh mắt như sao lạnh, chất vấn quản sự đó. “Linh kiếm này của ngươi, bất luận là kỹ thuật rèn hay là linh vân đều có nguồn gốc từ tay của Chu đại sư. Linh khí của Chu đại sư đều chỉ thuộc về Hàn Sơn Cư. Ngươi đem linh khí của ông ấy bán lại cho Hàn Sơn Cư, đây không phải trộm thì là gì?” Quản sự sân ngoài nhìn linh kiếm một cái, nói cứng. “Ta biết là việc gì rồi, có phải là trộm không thì ông tìm Chu đại sư qua đây là được. Nhưng phải nói lại, nếu không phải trộm thì Hàn Sơn Cư các ông phải xin lỗi ta.” Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới hiểu, nhưng việc này cũng không thể trách quản sự sân ngoài đó. Kiếm này của nàng và linh vân trên đó quả thực là bút tích của Chu đại sư, nhưng tuyệt đối không phải là trộm. Không bao lâu, Chu đại sư đã nghe tin chạy tới. Ông ta vừa nhìn linh kiếm trong tay quản sự thì lộ ra vẻ kinh ngạc. “Đây, không phải là kiếm hỏng lão phu trước đó đã vứt đi ư? Tiểu nha đầu, lẽ nào linh vân trên này là ngươi sửa xong rồi?” Chu đại sư có hơi kích động đoạt lấy thanh kiếm đó, dùng tinh thần lực kiểm tra kỹ một lượt. Vừa kiểm tra thì phát hiện mấy chỗ nứt của linh vân do trước đó bản thân vì sơ suất mà gây ra lại đều được sửa xong hết với kỹ thuật rất cao. Không chỉ có vậy, linh lực trên linh kiếm cũng giống hệt với linh kiếm linh vân bình thường. Thông thường mà nói, sửa kiếm hỏng đã là việc cực khó, dù có sửa xong thì linh kiếm cũng sẽ bị giảm giá trị. Diệp Lăng Nguyệt gật gật đầu. Chu đại sư vô cùng vui mừng, ông ta nghĩ ngợi rồi lấy ra hai viên linh thạch trung cấp. Trước đây ông ta đã có giao hẹn với Diệp Lăng Nguyệt, chỉ cần Diệp Lăng Nguyệt có thể điêu khắc linh vân thì ông ấy sẽ trả cho nàng giá tiền bằng với Tư Tiêu Xuân. “Hai viên linh thạch đó là thù lao ta trả theo lời hứa lúc trước. Ngoài ra, ta vẫn đồng ý thuê ngươi làm trợ thủ linh vân đặc biệt của ta, chỉ cần ngươi hỗ trợ ta sửa chữa linh vân bị hỏng, Hàn Sơn Cư một tháng có thể chi trả cho ngươi thù lao mười viên linh thạch.” Chu đại sư chưa từng gặp được ai vẫn còn là tân thủ mà đã có thể sửa linh vân hoàn hảo, vì vậy ông ta không tiếc phá vỡ tiền lệ của Hàn Sơn Cư, trực tiếp thu nhận một tay sai không có sức mạnh Luân Hồi làm trợ thủ. Lời của ông ấy vừa nói ra, các luyện khí sư của Hàn Sơn Cư có mặt ở đó và quản sự đó đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Phải biết rằng, Chu đại sư là linh vân sư giỏi nhất của Hàn Sơn Cư, cho dù khá có tiếng tăm ở Hoàng Tuyền Thành nhưng tầm mắt của ông ấy rất cao, những năm nay người được ông ấy khen ngợi ngoại trừ Tư Tiểu Xuân của phủ thành chủ trước đó, thì Diệp Lăng Nguyệt là người thứ hai. “Rất xin lỗi, Chu đại sư, ta không thể đồng ý yêu cầu của ông.” Diệp Lăng Nguyệt nhận lấy linh thạch, nhưng điều khiến tất cả mọi người trố mắt là Diệp Lăng Nguyệt không những không đồng ý mà còn từ chối ngay. “Sao, ngươi chê thù lao quá ít? Ngươi nên biết, trợ thủ linh vân trước khi trở thành linh vân sư chính thức thì hao tốn nguyên liệu và linh khí là cực kỳ nhiều. Thù lao mười viên linh thạch trung cấp tuy không cao, nhưng lại bao gồm tất cả những thứ hao phí trong thời gian ngươi học tập.” Chu đại sư than thầm, Diệp Lăng Nguyệt suy cho cùng cũng còn quá trẻ, chỉ nhìn thấy thù lao mà không thấy cái lợi xa hơn. “Không, thù lao ông đưa cũng xem là hợp lý. Chỉ là hiện tại ta vẫn còn chịu sự thuê mướn của phủ thành chủ, thời gian một tháng chưa hết thì ta vẫn chưa phải là người tự do, vì vậy không có cách nào nhận việc của ông.” Diệp Lăng Nguyệt cười nói. “Phủ thành chủ trả cho ngươi thù lao bao nhiêu?” Vừa nghe thấy Diệp Lăng Nguyệt lại vì công việc của phủ thành chủ mà từ chối công việc béo bở của mình, Chu đại sư có hơi bất mãn. Sự sa sút của phủ thành chủ là việc toàn bộ Hoàng Tuyền Thành đều biết, một Tư Tiểu Xuân vì phủ thành chủ từ chối làm linh vân sư đã khiến Chu đại sư rất buồn bực rồi, lại thêm một Diệp Lăng Nguyệt nữa nên Chu đại sư lại càng buồn bực hơn. “Một viên linh thạch trung cấp. Nhưng thù lao thì thù lao, làm người trên thế gian này phải lấy thành tín làm gốc, ta đã được phủ thành chủ thuê thì nên kiên trì đến cuối cùng. Nếu Chu đại sư ông không để bụng, sau này ta có thể bán linh khí linh vân cho Hàn Sơn Cư, thù lao thì cứ theo giá thị trường.” Diệp Lăng Nguyệt vẫn khá có hứng thú đối với linh vân. Sửa linh vân trên linh khí vứt đi chỉ là bước đầu tiên của nàng, việc nàng có hứng thú hơn là sau khi luyện khí trực tiếp điêu khắc linh vân, giá cả như thế sẽ cao hơn. Có điều nàng hiện giờ vẫn chưa tìm lại được túi Càn Khôn Tử Kim, chỉ có thể tạm thời quá độ một chút. “Hay cho một câu làm người trên thế gian phải lấy thành tín làm gốc. Hiếm thấy trong Hoàng Tuyền Thành ngày nay còn có nhân vật như vậy. Ngươi tên Diệp Lăng Nguyệt phải không, từ nay về sau ngươi chính là trợ thủ linh vân đặc biệt của Hàn Sơn Cư ta, có thể đến nhận một số linh khí vứt đi miễn phí, chỉ cần sửa chữa một món thì thu hồi theo giá hai viên linh thạch trung cấp. Ngoài ra, nếu gặp phải việc không hiểu về linh vân thì ngươi có thể đến tìm ta.” Chu đại sư nghe xong cảm khái khá nhiều, khi ông ấy ở tuổi của Diệp Lăng Nguyệt thì không có tính cách như nàng ấy. Đứa trẻ này, tuổi tác còn nhỏ mà đã có tính khí và tài năng linh vân như vậy, thành tựu tương lai tuyệt đối sẽ không thấp hơn ông ấy. Sau khi nhận được sự chấp thuận của Chu đại sư, kế hoạch gom tiền bước thứ nhất của Diệp Lăng Nguyệt cũng coi như hoàn thành rồi. Nàng tính toán một chút, chỉ dựa vào việc sửa linh vân thì ít nhất nàng có thể duy trì việc ăn uống trong một tháng của Đỉnh Linh. Cứ như vậy, Diệp Lăng Nguyệt vừa sửa chữa linh vân, vừa âm thầm do thám bí mật của hòn non bộ vào ban đêm. Nhưng việc khiến nàng có hơi thất vọng là, bất luận là ban ngày hay là dùng nguyên thần xuất khiếu ban đêm, nàng đều không có cách nào tìm được bất kỳ manh mối nào trên hòn non bộ thần bí đó. Nàng cũng thử hỏi qua Tư Tiểu Xuân nhưng rất dễ nhận thấy, hắn cũng không có chút suy nghĩ nào với hòn non bộ. Khoảng thời gian này, Diệp Lăng Nguyệt cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh quái lạ nào truyền ra từ trong hòn non bộ nữa, nếu không phải Đỉnh Linh và nàng đều rõ ràng nghe thấy âm thanh của đêm đó thì nàng còn thật sự cho rằng tất cả đều chưa từng xảy ra. May mà trong nửa tháng này, Diệp Lăng Nguyệt cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Nàng từ sau khi tu luyện Thần Tàm Quyết, ban đêm thường ra ngoài đi dạo, tăng cường mức độ lớn mạnh của nguyên thần. Thấm thoát nửa tháng đã trôi qua. Một đêm nọ, Diệp Lăng Nguyệt vừa hoàn thành sửa chữa linh vân của một món linh khí. Giống như nửa tháng trước, Diệp Lăng Nguyệt tu luyện Thần Tàm Quyết một lúc, nguyên thần xuất khiếu định tiếp tục đi dạo đêm một phen. “Tối nay, chi bằng lại đến vườn hoa xem thử.”