Có thể thấy rằng, dùng nguyên lực điêu khắc những đường vân kiếm đó đối với Tư Tiểu Xuân mà nói là việc rất mệt. Cùng với việc mất đi nguyên lực, tốc độ điêu khắc đường vân kiếm càng lúc càng chậm, thấy luồng nguyên lực cuối cùng cũng sắp tiêu hao hết mà đường vân kiếm vẫn còn tầm một phần ba, Tư Tiểu Xuân trở nên căng thẳng. Trong quá trình vẽ linh vân ngũ hành tuyệt đối không được gián đoạn, một khi gián đoạn rồi thì không những bản thân linh vân sẽ hỏng mà sẽ còn liên lụy khiến thanh linh khí cũng hỏng theo, như vậy thì sự vất vả mấy ngày nay của Tư Tiểu Xuân sẽ thành công cốc. Huống hồ, hao tổn nguyên liệu cho thanh linh kiếm này cũng là việc mà Tư Tiểu Xuân không thể gánh nổi. Không được rồi! Nguyên lực của Tư Tiểu Xuân đã tiêu hao hết rồi, cảm giác thất bại nặng nề tự nhiên nảy sinh. Nhưng chính vào lúc Tư Tiểu Xuân tuyệt vọng, hắn bỗng nhiên cảm thấy sau lưng ấm lên, có một bàn tay mềm mại đặt lên lưng hắn. Một cảm giác ấm áp từ sau lưng nhanh chóng dâng lên đan điền của hắn. Tư Tiểu Xuân cảm thấy trong đan điền vốn dĩ đã khô kiệt của mình, nguyên lực mới sinh ra tựa như nước suối tuôn ra ừng ực vậy, lượng lớn nguyên lực nhanh chóng tràn vào tứ chi xương cốt. Nguyên lực vốn dĩ đã suy kiệt lại trở nên dồi dào lần nữa. Tư Tiểu Xuân không suy nghĩ nhiều, ngưng thần tụ khí, tiếp tục điêu khắc linh vân trong tay. Trong cả quá trình điêu khắc, bàn tay đó ở sau lưng Tư Tiểu Xuân đều chuyển vận sức mạnh một cách từ tốn. Khoảng nửa tiếng sau, sau khi đường vân trên mũi linh kiếm hình thành một linh vân hoàn chỉnh thì trên mũi kiếm tựa như được mạ lên một lớp nắng mai màu vàng, tỏa ra kim quang. Tư Tiểu Xuân lúc này mới thu nguyên lực lại, hắn vội vã vung linh kiếm trong tay. Chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt”, kiếm chỉ theo tay vung lên, mang theo kiếm phong với sức mạnh của Kim, bỗng chốc chẻ đôi viên Thí Kim Thạch bên cạnh lò lửa. “Kiếm tốt.” Sau lưng truyền đến một loạt tiếng vỗ tay, Tư Tiểu Xuân lúc này mới như tỉnh dậy trong giấc mộng. Chỉ thấy Diệp Lăng Nguyệt ôm lấy chú thỏ màu đen nhỏ của nàng đứng ở một nơi không xa, trên gương mặt đen đen tràn đầy vẻ khen ngợi. Tư Tiểu Xuân nhìn ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy Diệp Lăng Nguyệt tuy nước da đen ngòm nhưng khi cười thì thật sự rất đẹp. Nghĩ đến đây, hai má của Tư Tiểu Xuân nóng ran, lại không dám nhìn thẳng Diệp Lăng Nguyệt. Trên lưng hắn hình như vẫn còn lại cảm giác mềm mại của bàn tay Diệp Lăng Nguyệt, xung quanh cũng không còn ai khác, Tư Tiểu Xuân mới biết vừa nãy người ra tay tương trợ là Diệp Lăng Nguyệt. “Vừa nãy đa tạ ngươi, chỉ là nguyên lực của ngươi?” Hôm qua Tư Tiểu Xuân mới nhớ lại, thì ra Diệp Lăng Nguyệt chính là người mới xui xẻo gặp phải bão nguyên lực ở cửa khẩu cổ trước đó, thì ra nàng ấy muốn đến Nhạn Môn Thành báo danh nhưng vô tình lại đến Hoàng Tuyền Thành. Thông thường mà nói, người mới đến Nhạn Môn Thành hoặc là cái nơi như Hoàng Tuyền Thành báo danh là người không có sức mạnh Luân Hồi. Tư Tiểu Xuân cũng không thấy bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt có sóng sức mạnh Luân Hồi, nhưng trước đó sức mạnh mà nàng chuyển vận vào cơ thể hắn là sao? Sức mạnh đó tuy không mạnh mẽ bá đạo nhưng lại như thể nước chảy từ núi cao, bắt nguồn xa, dòng chảy rất dài. “Ồ, đó không phải là nguyên lực cao siêu gì, chỉ là một loại thuật trị liệu điều dưỡng kinh lạc gia truyền của ta. Ta có biết chút y thuật, vừa nãy thấy thể lực ngươi không thể chống đỡ tiếp nổi nên tiện tay giúp ngươi một chút thôi. Chỉ là Tiểu Xuân, ta phải nhắc ngươi, nguyên lực kiệt quệ là một việc rất nguy hiểm, nếu không gặp được ta thì chỉ sợ lần này ngươi không những linh khí bị hỏng mà bản thân cũng sẽ bị nguy hiểm.” Diệp Lăng Nguyệt không tán thành lắm cách làm mạo hiểm này của Tiểu Xuân. “Sẽ không như thế nữa đâu, tuyệt đối sẽ không có lần sau. Thực ra ta đã đồng ý với thành chủ, sau này không nhận việc của tiệm thợ rèn nữa.” Tư Tiểu Xuân vò vò đầu, nói có hơi lấy làm tiếc. Từ nhỏ hắn sống ở phủ thành chủ, lúc đó lão thành chủ thân thể đã không được tốt rồi, tình trạng của phủ thành chủ năm sau tệ hơn năm trước. Tư Tiểu Xuân khi còn rất nhỏ đã học được các loại kỹ nghệ, công việc làm nghề nguội này cũng là vì chi tiêu của phủ thành chủ nên lén chạy ra khỏi phủ để học. “Tiệm rèn có thể kiêm công việc riêng ư?” Diệp Lăng Nguyệt vừa nghe thì để tâm. “Có thể, nhưng phải học điêu khắc linh vân.” Tư Tiểu Xuân cũng không chú ý đến ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt bỗng sáng lên mà tiện miệng đáp. Dùng sức mạnh Luân Hồi rèn linh khí là công việc sức lực, võ giả tầm thường chỉ cần có chút sức mạnh Luân Hồi thì đều có thể rèn. Vì vậy thù lao không cao. Nhưng linh vân thì khác, giống như thanh linh kiếm này của Tư Tiểu Xuân, tuy chỉ khắc linh vân ở mũi kiếm, nhưng chỉ nhờ vào linh vân này thì có thể nhận được thù lao không hề thấp. Linh vân, đáng tiếc nàng không biết. Diệp Lăng Nguyệt có hơi tiếc nuối. Nhưng nàng không từ bỏ, nghĩ ngợi một chút thì Diệp Lăng Nguyệt nói. “Thời gian cũng không còn sớm nữa, Tiểu Xuân, thanh linh kiếm này của ngươi rèn xong là muốn đưa đến chỗ tiệm rèn à? Ta thấy công việc ngươi khá nhiều, lúc này ta cũng không có việc gì, chi bằng ta giúp ngươi đưa qua đó? Ta cũng nhân cơ hội này làm quen nhiều hơn với Hoàng Tuyền Thành.” Được Diệp Lăng Nguyệt nhắc nhở như vậy, Tư Tiểu Xuân mới phát hiện lần này hắn rèn và khắc linh vân đã mất đến hai tiếng đồng hồ. Thấy thành chủ sắp thức dậy mà hắn vẫn chưa chuẩn bị bữa sáng, hắn lại đã đồng ý với tiệm rèn là phải đưa đến trước giờ ngọ, hắn thật sự không có thời gian tự mình đưa qua đó. “Vậy thì làm phiền cô rồi, tiệm thợ rèn cách phủ thành chủ không xa, ở trên con đường thứ ba sau khi ra khỏi cửa rẽ trái, cô hãy giao nó cho ông chủ là được rồi.” Nói rồi, Tư Tiểu Xuân dùng bao da bọc kiếm lại rồi giao cho Diệp Lăng Nguyệt, sau đó vội vàng thay y phục thu dọn đi luôn. Diệp Lăng Nguyệt thấy Tư Tiểu Xuân đi rồi thì lại lấy kiếm ra, dùng tinh thần lực nhìn kỹ một lượt linh vân trên kiếm. Điêu khắc linh vân là quá trình cực kỳ phức tạp, đối với võ giả hoặc phương sĩ biết linh vân mà nói thì đó là bí kíp không thể truyền lại. Dĩ nhiên, dù là người bình thường thì nhìn một lần cũng sẽ chỉ cảm thấy mơ hồ, căn bản không học được gì cả. Vì vậy trước đó Tư Tiểu Xuân cũng không để tâm, ở trước mặt Diệp Lăng Nguyệt đã điêu khắc hoàn chỉnh linh vân của mũi kiếm. Hắn đâu biết rằng trí nhớ của Diệp Lăng Nguyệt vượt mức bình thường, chỉ nhìn một lượt rồi sau khi kiểm tra kỹ linh vân thì Diệp Lăng Nguyệt đã nhớ rõ ràng linh vân mà Tư Tiểu Xuân điêu khắc trên mũi thanh kiếm này. Hiện giờ cái nàng thiếu chỉ là một lần tự tay điêu khắc thật sự, suy cho cùng đối với linh vân thì Diệp Lăng Nguyệt chỉ là lần đầu tiên tiếp xúc. Muốn có được cơ hội này, khó tránh phải đến tiệm thợ rèn trong thành một chuyến. Sau khi đại khái có hiểu biết đối với linh vân, Diệp Lăng Nguyệt bèn mang kiếm theo lời Tư Tiểu Xuân đi đến tiệm rèn trong thành. Từ khi Diệp Lăng Nguyệt đến Hoàng Tuyền Thành thì đã phát hiện ra là Hoàng Tuyền Thành hỗn loạn nhất, và cũng nghèo khó nhất trong chín thành tân thủ lớn, tuy việc kinh doanh của các tiệm khác rất tệ, nhưng việc kinh doanh của một số tiệm lại rất náo nhiệt. Ví dụ như tửu lầu trung tâm tin tức của Hoàng Tuyền Thành chính là một tiệm. Còn một nơi khác chính là tiệm rèn mà Diệp Lăng Nguyệt sắp đến. Là cửa hàng chế tạo linh khí lớn nhất trong Hoàng Tuyền Thành, tiệm đó nằm trên con đường thương nghiệp, tiệm rèn có tên “Hàn Sơn Cư” này ngày nào cũng đông khách, việc kinh doanh vô cùng tốt.