Diệp Lăng Nguyệt men theo đường đó thì đã tìm được nơi báo danh tân thủ có tên là Trách Môn Hạng. Nơi báo danh này nói trắng ra chính là cửa tiệm chẳng khác gì tiệm tạp hóa. Bên trong chất đống một số sách và tập vở, một nữ võ giả tóc khô vàng ngồi ở trong tiệm. “Xin hỏi, đây có phải là nơi báo danh tân thủ? Ta đến báo danh.” Diệp Lăng Nguyệt đi lên trước hỏi một câu. Người nữ võ giả trẻ tuổi đó nhìn nàng một cái với vẻ uể oải. “Họ tên, tuổi tác, thuộc đại lục và môn phái nào.” “Diệp Lăng Nguyệt, mười sáu tuổi, đại lục Thanh Châu Cô Nguyệt Hải.” Diệp Lăng Nguyệt cũng nhìn ra được đối phương không muốn nói nhiều với nàng, nàng hiện tại cũng chỉ muốn báo danh cho xong, sau khi sắp xếp chỗ ở thì lập tức tìm tung tích của hai tên trộm đó. “Phí đăng ký, mười viên linh thạch cấp thấp.” Nữ võ giả trẻ tuổi tóc khô vàng đó đưa tay ra. “Ngươi mang theo thú cưng, phải nộp thêm một phần.” "..." Diệp Lăng Nguyệt không còn cách nào, đành nập hai phần phí xong thì chờ nữ võ giả trẻ tuổi đó tiến hành sắp xếp. Nhưng nữ võ giả đó chỉ động bút viết mấy chữ xong thì không còn để ý Diệp Lăng Nguyệt nữa. “Xin hỏi, ta sẽ ở chỗ nào, còn cả huấn luyện tân thủ nữa?” Diệp Lăng Nguyệt nhớ Vãn Vân tỷ từng nói, mỗi thành tân thủ sẽ sắp xếp hạng mục huấn luyện và nơi ăn ở tương ứng, ăn ở của tân thủ trong thời kỳ tân thủ năm đầu tiên đều là miễn phí. “Ngươi hỏi ăn ở? Ha ha, thật buồn cười, ngươi cho rằng đây là Ngũ Linh Thành à, giàu có đến nỗi tiền không có chỗ để tiêu ư. Nói cho ngươi biết, Hoàng Tuyền Thành không có tiền dư để nuôi đồ bỏ đi như ngươi. Muốn ăn muốn ở, toàn bộ đều phải tự giải quyết. Còn về huấn luyện tân thủ, cứ cách một tháng tổ chức một lần, số người có hạn nên phải báo danh trước, một lần báo danh nộp một viên linh thạch cấp trung. Còn có gì không hiểu thì đến trong đống sách đó tìm sổ tay Hoàng Tuyền.” Nữ võ giả trẻ tuổi nói với vẻ rất coi thường, cũng không thèm nhìn Diệp Lăng Nguyệt, miệng nhếch nhếch, ra hiệu Diệp Lăng Nguyệt đi lật đống sách đầy bụi kia. Diệp Lăng Nguyệt đành phải cắm đầu làm theo, tìm được sổ tay Hoàng Tuyền trong một đống sách. Ăn ở của thành tân thủ đều miễn hết, đó cũng là phải tùy người. Ở Ngũ Linh Thành điều kiện tốt nhất cũng giàu có nhất, ăn ở của các tân thủ không những miễn phí mà tham gia hạng mục tân thủ thậm chí còn có phần thưởng nhất định. Năm thành tân thủ lớn khác điều kiện hơi kém hơn thì ăn ở của tân thủ là giảm nửa giá. Tiếp sau chính là hai thành tân thủ lớn Nhạn Môn và Xích Thủy, ăn ở phải tự lo nhưng huấn luyện tân thủ là miễn phí. Tuy nhiên ở Hoàng Tuyền Thành, thành chủ cũng nghèo đến mức phải kiêm chức thì đãi ngộ của tân thủ còn không bằng một con chó đầu đường, ăn ở cần tự lo không nói, huấn luyện tân thủ còn cần phải nộp phí. Nguyên nhân cụ thể cũng là vì thuộc tính đặc biệt của Hoàng Tuyền Thành. Một là tỉ lệ sống sót của tân thủ ở đây quá thấp, về phía phủ thành chủ tuyệt đối sẽ không thể đầu tư tiền cho tân thủ mà không qua mấy ngày thì có thể chết yểu đâu. Hai là, Hoàng Tuyền Thành không không có tiền! Sau khi Diệp Lăng Nguyệt xem xong thì cười khổ. “Đa tạ. Còn một việc nữa, ta muốn hỏi một chút về tửu lầu hoặc quán trà trong thành?” Diệp Lăng Nguyệt biết rõ, những nơi như tửu lầu quán trà thường là nơi tiện nhất để nghe ngóng tin tức, cũng là nơi người qua lại nhiều nhất, hai tên trộm lấy đồ của nàng ắt hẳn sẽ xuất hiện ở những nơi như vậy. “Ra khỏi cổng đi thẳng hai ngàn bước thì đến, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, vật giá của Hoàng Tuyền Thành rất cao. Nếu ta là ngươi thì sẽ đến tửu lầu quán trà xem thử, nhận một vài nhiệm vụ tân thủ.” Nữ võ giả tóc khô vàng nhếch miệng. “Đa tạ.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn ra được, vị nữ võ giả này tuy rất vô lễ lại chỉ biết đến tiền, nhưng mặt ác mà lòng dạ lương thiện, huống hồ sau này bản thân còn phải tiếp xúc với nàng ta nên về lời nói thì vẫn rất cung kính. Sau khi Diệp Lăng Nguyệt rời đi, nữ võ giả đó sờ sờ cằm. “Cũng là một người hiểu lễ nghi, hi vọng có thể sống lâu một chút ở trong Hoàng Tuyền Thành.” Nữ võ giả đó nói đoạn thì xem giờ. “Chậc, lại đến thời gian xử lý sự vụ của thành rồi.” Nói rồi nữ võ giả đi ra khỏi Trạch Môn Hạng, đi về phía đông rồi vòng phía tây thì đã đến phủ thành chủ của Hoàng Tuyền Thành. Một người hầu thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi gặp nàng ta thì cong người hành lễ, rồi vội vã bưng ra một đống sách. “Thành chủ đại nhân, đây là sự kiện đánh nhau xảy ra trong Hoàng Tuyền Thành thời gian này, còn có sự việc gian dâm cướp bóc, với cả đơn xin sửa chữa cổng thành...” Người hầu thiếu niên đó nói một hơi ra một đống việc. Nữ võ giả day day huyệt thái dương, những việc lộn xộn này mỗi tháng trong Hoàng Tuyền Thành đều xảy ra hơn mấy trăm vụ, nhưng không có bảo vệ thành thì làm sao quản được. Cổng thành phải sửa? Không có tiền, lấy cái gì mà sửa. “Đều là mấy việc cũ rích rồi, không giải quyết nổi thì vẫn là không giải quyết nổi. Nếu không có sự vụ gì mới thì bổn thành chủ bận lắm, phải đi trước đây.” Nói đoạn, nữ võ giả đứng dậy chuẩn bị rời đi. “Thành chủ đại nhân khoan đã, thật sự có một việc. Khu vực cửa khẩu cổ đã xảy ra bão nguyên lực.” Người hầu thiếu niên đó cũng rất hiểu rõ tính khí của thành chủ, vội vàng mở miệng nói. “Bão nguyên lực? Chắc sẽ không bảo các thành chủ quyên tiền thi công đó chứ, Hoàng Tuyền Thành không có tiền, một cắc cũng không có, không thể làm gì được.” Nữ võ giả nhún nhún vai. Hoàng Tuyền Thành nhìn vào còn thảm hơn cả bị bão nguyên lực tập kích, nàng ta quyên tiền cho người ta thì ai quyên tiền cho nàng ta đây. “Thành chủ đại nhân, lần này không phải muốn quyên tiền. Là khu vực của khẩu cổ hi vọng chúng ta phối hợp một chút để xác nhận nhân viên mất tích, nói là khi xảy ra bão có thể có người đã vào nhầm dịch chuyển trận Hoàng Tuyền. Nhưng thuộc hạ thấy chắc là hiểu lầm rồi, Hoàng Tuyền Thành đã rất lâu không có người mới đến báo danh rồi.” Người hầu thiếu niên vội vã nói. “Chờ đã, có một người xui xẻo bị bão nguyên lực cuốn vào dịch chuyển trận Hoàng Tuyền?” Nữ võ giả nhướng mày, nhớ lại Diệp Lăng Nguyệt vừa đến báo danh, cảm thấy cục than đen đó không phải tự mình đến mà là bị bão nguyên lực cuốn vào. Thật không biết tiểu nha đầu đó là may mắn hay là xui xẻo nữa, gặp phải bão nguyên lực vẫn không chết nhưng lại đến Hoàng Tuyền Thành. “Thành chủ?” Người hầu nam đó hỏi một tiếng. “Báo lên đi, nói là Hoàng Tuyền Thành có một người mới tên là Diệp Lăng Nguyệt, vừa đến báo danh rồi, nàng ta chắc chính là người bị bão nguyên lực cuốn vào đó.” Nữ võ giả huơ huơ tay. Thiếu niên đó lúc này mới dạ một tiếng, vội vàng đi trả lời. Chính vào lúc thành chủ xử lý công vụ, trong Hoàng Tuyền Thành lúc này. Sau khi Diệp Lăng Nguyệt báo cáo xong thì đi một vòng trong Hoàng Tuyền Thành. Nàng rất nhanh đã phát hiện, Hoàng Tuyền Thành khó sống hơn nàng tưởng tượng rất nhiều. Tân thủ trà trộn trong thành cực ít, phí chi tiêu ở đây rất cao, giống như nhà trọ thì ở một đêm ít nhất cần mười viên linh thạch cấp thấp, ăn cơm cũng cần từng đó tiền. Tính theo thời kỳ tân thủ ít nhất một năm, ăn ở của nàng có thể giải quyết ở Hồng Mông Thiên thì có thể tiết kiệm được không ít tiền. Nhưng đỉnh linh cần linh thạch trung cấp, sử dụng linh thạch cấp thấp một thời gian dài sẽ không có lợi cho tu luyện của nó. Còn phải tham gia hạng mục huấn luyện tân thủ, một lần cần nộp một linh thạch trung cấp, tỉ lệ hoán đổi linh thạch cấp thấp mà Hồng Mông Thiên của nàng sản xuất ở trong Hoàng Tuyền Thành rất là cao. Nghe ngóng tin tức cũng cần tiền, Diệp Lăng Nguyệt nhíu mày, quyết định theo lời của nữ võ giả nói trước đó, trước tiên tìm một công việc kiếm được thu nhập nhất định rồi tính.