Tiếng “Thái thượng sư thúc” này Nguyệt Mộc Bạch là nghiến răng nặn ra từ trong kẽ răng. Tuổi tác của Diệp Lăng Nguyệt nhỏ hơn ông ta một giáp, tu vi càng không bằng ông ta, Nguyệt Mộc Bạch lại có thành kiến với nàng, nên dĩ nhiên sẽ không muốn cư xử theo lễ nghĩa. Trên cả quãng đường, Nguyệt Mộc Bạch đều tránh được thì tránh. Vốn cho rằng qua khỏi cửa khẩu cổ là xong, ai biết được vẫn bị Diệp Lăng Nguyệt tìm được cơ hội mượn gió bẻ măng. Nguyệt Mộc Bạch hận lắm. Nhưng lúc này ở trước mặt nhiều đệ tử như vậy, ông ta nếu không gọi thì không tuân theo phép tắc. Sau khi ép Nguyệt Mộc Bạch gọi xong, Diệp Lăng Nguyệt còn gật gật đầu, huơ huơ tay một cách rất ra dáng trưởng bối. “Ta và Vãn Vân tỷ sẽ xử lý, ở đây không có chuyện của ông, đứng chờ một bên đi.” Rõ ràng Nguyệt Mộc Bạch và Hoa Vãn Vân là ngang vai ngang vế, nhưng bị Diệp Lăng Nguyệt nói như vậy thì ông ta lập tức thấp kém hơn rồi. Mặt của Nguyệt Mộc Bạch lập tức trở nên vô cùng khó coi, cứ giống như giẫm phải phân vậy, mặt tối sầm lùi sang một bên. Bên đó, các đệ tử của Dao Trì Tiên Tạ nhìn đến mức ngẩn tò te. Ngay cả trưởng lão của Dao Trì Tiên Tạ đó cũng bất giác ngạc nhiên, Diệp Lăng Nguyệt rốt cuộc là thân phận gì mà khiến cho Nguyệt Mộc Bạch trước giờ vô cùng kiêu ngạo lại “bảo sao nghe vậy.” “Vị tiền bối này là?” Trưởng lão đó ngạc nhiên. “Sư trưởng lão, bà có điều không biết, vị này là đệ tử thân truyền của tôn thượng Tử Đường Túc, cũng là thái thượng sư thúc của ta.” Hoa Vãn Vân vẻ ngoài trông không giống nữ nhân nhưng tâm tư lại rất tinh tế tỉ mỉ. Nàng ta cũng nhìn ra Diệp Lăng Nguyệt và Nhạc Mai có mâu thuẫn. Hoa Vãn Vân cũng không thích Nhạc Mai này, tuổi tác còn trẻ mà không tôn trọng bề trên, ỷ vào bản thân là đồ đệ đầu tiên của tông môn thì chửi rủa tùy tiện, loại tính cách này chính là phải được giáo huấn. Hoa Vãn Vân cũng phối hợp rất ăn ý, vội vàng thuận theo ý của Diệp Lăng Nguyệt mà nói tiếp. Đệ tử thân truyền của Tử Đường tôn thượng? Vị Tử Đường tôn thượng đó của Cô Nguyệt Hải lại thu nhận đệ tử lúc nào vậy? Danh hiệu của Tử Đường tôn thượng, Sư trưởng lão đến từ chiến trường cổ nghe như sấm bên tai. Bà ta cũng lanh trí, lúc này mới biết đã sơ suất với “tiền bối” nên vội vàng lên trước nhận lỗi. “Thì ra là đệ tử của tôn thượng, thật là có nhiều mạo phạm. Nhạc Mai, ngươi còn không tới đây nhận lỗi.” Nhạc Mai nghe xong thì tức đến nỗi trợn tròn mắt. “Sư thúc, người đừng nghe nàng ta nói bậy, nàng ta làm gì có tư cách làm đệ tử của tôn thượng.” “Còn không im miệng.” Trưởng lão đó tức đến mức tát một bạt tai lên mặt của Nhạc Mai. Nhạc Mai lập tức bị đánh đến choáng váng. Một đám đệ tử của Dao Trì Tiên Tạ cũng nhìn mà há hốc mồm. Nhạc Mai ở Dao Trì Tiên Tạ là chúa hống hách, hai năm nay do sự nổi lên của Diệp Lăng Vân nên nàng ta có hơi bớt đi một chút, nhưng vẫn rất được xem trọng. Chỉ đáng tiếc, Nhạc Mai lần này lại gặp phải Sư trưởng lão tính khí càng nóng nảy hơn nàng ta. Vị Sư trưởng lão này chuyên phụ trách công việc đệ tử Dao Trì Tiên Tạ vào chiến trường cổ, vì vậy thân phận địa vị trong môn phái đều rất cao, so với Anh trưởng lão còn cao hơn một chút. Cho dù là Nhạc Mai thì ở trước mặt bà ấy cũng không dám quá láo xược. “Nhạc Mai, không cần nhiều chuyện, làm theo lời sư thúc nói.” Trần Mộc thấy tình hình không hay nên đã khuyên Nhạc Mai. Nhạc mai đành phải đi đến trước mặt của Diệp Lăng Nguyệt một cách cực kỳ uất ức, nói với vẻ không cam tâm. “Diệp tiền bối, vãn bối có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin tiền bối rộng lượng, đại nhân không trách tội tiểu nhân.” “Ha, yên tâm, con người ta rất độ lượng, sẽ không tính toán với một số tiểu bối vô danh đâu.” Diệp Lăng Nguyệt nhịn cười, gật gật đầu một cách đoan trang. Nhạc Mai tức đến mức muốn thổ cả huyết ra, giậm giậm chân căm hận, lùi sang một bên. Một trận can qua cũng coi như đã hóa giải trong hòa bình. Trưởng lão của hai phái, mỗi bên đều dẫn đệ tử thảo luận việc tiến vào chiến trường cổ. Sư trưởng lão đó gọi Nhạc Mai sang một bên, nhìn hai má vẫn còn hơi sưng của Nhạc Mai một cái, lắc lắc đầu. “Nhạc Mai, ngươi có cảm thấy bổn trưởng lão ra tay mạnh rồi không?” “Nhạc Mai không dám.” Nhạc Mai miệng thì nói vậy nhưng trên mặt hiển nhiên không phải như thế. Nhạc Mai nàng ta chưa lúc nào bị người ta giáo huấn như vậy, hơn nữa người đó còn là Diệp Lăng Nguyệt mà nàng ta căm ghét. “Tính khí đó của ngươi sau khi vào chiến trường cổ phải sửa đổi đi, nếu không sửa thì tương lai ngươi sẽ chịu khổ đó. Ta cũng là muốn tốt cho ngươi. Có câu đánh chó phải nể mặt chủ, ngươi có biết đại lục Thanh Châu nếu không có Tử Đường Túc chống đỡ thì căn bản không thể nào có chỗ đứng trên đại lục Cửu Châu Cổ không. Là đại tông môn siêu cấp ít ỏi còn lại của đại lục Thanh Châu, các người và Cô Nguyệt Hải hay đến cả người của Nam Vô Sơn nên giúp đỡ nhau mới đúng.” Sư trưởng lão lắc lắc đầu. “Trưởng lão, lời nói này bắt đầu tư đâu.” Cả đám đệ tử của Dao Trì Tiên Tạ gồm cả Nhạc Mai đều lộ ra vẻ rất ngạc nhiên. “Chờ các ngươi tiến vào Cửu Châu Cổ thì sẽ biết. Nhớ kỹ, ở bất cứ khu vực nào của Cửu Châu Cổ cũng không thể tự cao tự đại. Ở đó phần lớn là đệ tử và tiền bối của hàng vạn hàng ngàn tông phái đến từ đại lục Cửu Châu Mới khác, có một số là đại năng siêu cấp đến từ vùng trời bên ngoài thế giới, thậm chí có thể dùng một tay lật đổ Dao Trì Tiên Tạ.” Lời của Sư trưởng lão khiến các đệ tử của Dao Trì Tiên Tạ vô cùng chấn động. Hàng ngàn hàng vạn tông phái? Vùng trời bên ngoài thế giới? Bọn họ có nghe lầm không vậy, người tiến vào chiến trường cổ chỉ có thể là đệ tử của đại tông môn siêu cấp. Họ vốn dĩ còn tưởng rằng số lượng tông môn của đại lục Cửu Châu Mới khác chắc cũng xấp xỉ đại lục Thanh Châu, nhưng nghe ý của Sư trưởng lão thì số lượng đệ tử của đại lục khác nhiều hơn nhiều, hơn nữa số lượng lại càng kinh ngạc. Điều này khiến cho các đệ tử của Dao Trì Tiên Tạ vốn tự cho mình rất cao đã nhụt chí không ít, đối với hành trình đến chiến trường cổ sắp tới cũng đầy thấp thỏm. Bên đó, người của Cô Nguyệt Hải cũng đang nghe Hoa Vãn Vân giảng giải một số việc chú ý của Cửu Châu Cổ. “Nghe đây, mỗi người các ngươi sau khi vào Cửu Châu Cổ thì đều thuộc về tân thủ, dựa theo quy tắc chung mà "Liên Minh Cửu Châu" của đại lục Cửu Châu lập ra, tân thủ cần tiến vào thành tân thủ tương ứng. Sau khi học về kỹ năng sinh tồn và tích lũy kinh nghiệm nhất định ở đó, thời gian ít nhất là một năm, nhiều nhất thì không giới hạn thời gian. Sau khi vượt qua sát hạch mới có thể chính thức trở thành người săn yêu. Toàn bộ Cửu Châu Cổ ngoại trừ khu vực Trung Nguyên Cổ thì tổng cộng có chín toà thành tân thủ. Chín tòa thành này nằm trong các khu vực khác nhau của Cửu Châu Cổ, các ngươi cần phải dựa vào tu vi và thuộc tính ngũ hành của mỗi người mà tiến vào thành tân thủ khác nhau.” Hoa Vãn Vân nói giọng thành khẩn. Nghe nàng ta nói như vậy thì chúng đệ tử lại xôn xao, họ vốn cứ tưởng rằng mọi người sẽ hành động cùng nhau. Đặc biệt là Đế Tân và Diêp Lăng Nguyệt, trước khi họ xuất phát không hề biết rằng sau khi họ đến chiến trường cổ thì còn có thể sẽ tách ra. Điều này khiến trong lòng Đế Tân và Diệp Lăng Nguyệt đều căng thẳng, hai người nhìn nhau một cái. “Về đặc tính của chín tòa thành tân thủ sẽ do ta giải thích. Phàm là thành tân thủ, yêu cầu tuổi tác tân thủ tiến vào không thể vượt quá hai mươi tuổi, một khi đủ tuổi thì sẽ bị trục xuất ra khỏi thành tân thủ, bất luận sống chết.” Nói đoạn, Nguyệt Mộc Bạch lấy ra một tấm bản đồ Cửu Châu Cổ chi tiết, dùng bút chu sa đánh dấu đỏ vào mấy biểu tượng của thành tân thủ. Ánh mắt của mọi người cùng nhìn về phía bản đồ của Cửu Châu Cổ, chỉ thấy trên bản đồ rộng vô bờ bến đó chín tòa thành trì hiện lên rất rõ tựa như ngôi sao sớm trong màn đêm.