Rất nhiều người không thể kiên trì đến năm thứ mười thì đã chết ở chiến trường cổ. Còn có một số người dù có thể trở về nhưng đều bị trọng thương, hoặc là trở thành tàn phế. Có một số người may mắn hơn, nhưng sau khi trở về không bao lâu cũng bị bệnh về tinh thần cực kỳ nghiêm trọng, không thể tu luyện bình thường nữa. Người có thể quay về Cô Nguyệt Hải mà không bị thương tật gì và người có thể bình thường như ban đầu đã ít lại càng ít. Hoa Vãn Vân thân là một nữ tử thì lại càng hiếm có. Nhưng không ngờ, Hoa Vãn Vân vào lúc này lại đề xuất đến chiến trường cổ lần nữa. “Chưởng giáo, con đã suy nghĩ kỹ rồi. Ngoài Triệu Thiên Lang... còn có huynh ấy... sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác. Con đã chờ rất nhiều năm rồi, lần này con phải tìm được họ trở về, cho dù mất mười năm, hai mươi năm hay thậm chí là cả đời.” Hoa Vãn Vân không hề có chút do dự. Giữa tóc của nàng ấy, cây trâm cài tóc đó sáng rực rỡ. Lần trước vào chiến trường cổ, nàng ta tuy đã trở ra thuận lợi, nhưng lại dùng tính mạng của người mình yêu nhất để đổi lấy. Đã nhiều năm như vậy rồi, nàng ta thường mơ thấy gương mặt của người yêu trong giấc mơ. Chàng mặt đầy vết máu, đẩy nàng ra khỏi bầy yêu thú. “Vãn Vân, đi đi, đừng quay lại đây nữa, hãy rời khỏi chiến trường cổ.” Trâm cài tóc của nàng ấy cũng bị hỏng trên chiến trường cổ, nhuộm đầy vết máu, không còn phát sáng nữa. Ý chí chiến đấu của nàng cũng bị chiến trường cổ làm cho mất hết rồi. Trở về Cô Nguyệt Hải, dù huynh trưởng và người của Hoa Phong trước giờ đều không dám nhắc đến chuyện cũ trước mặt nàng. Nhưng đã từng vô số lần, Hoa Vãn Vẫn tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. Cho đến khi nàng gặp được Diệp Lăng Nguyệt, nàng tưởng rằng linh khí sẽ không bao giờ có thể sửa lại được như ban đầu. Hoa Vãn Vân mới ý thức được, nhiều năm như vậy mà nàng vẫn chưa bước ra khỏi giấc mộng năm xưa, nàng muốn tìm được thi hài của người nàng yêu. Việc của Triệu Thiên Lang lần này càng kích động lòng muốn quay lại chiến trường cổ của Hoa Vãn Vân, Triệu Thiên Lang cũng là đệ tử Hoa Phong mà nàng ta coi trọng nhất. Chỉ cần chàng ấy vẫn còn một chút khả năng sống sót, Hoa Vãn Vân và Hoa trưởng lão đều sẽ không từ bỏ. “Nếu ngươi đã hạ quyết tâm thì ta cũng không tiện ngăn cản. Như vậy cũng tốt, số người vào chiến trường cổ lần này rất nhiều, có ngươi và Mộc Bạch thì ta cũng yên tâm hơn.” Chưởng giáo Vô Nhai nhìn thấy Hoa Vãn Vân hôm nay, bất giác lộ ra nụ cười có mấy phần vui mừng, nàng ta hình như đã khôi phục về bộ dạng lúc mới vào chiến trường cổ mười sáu năm trước. “Đa tạ chưởng giáo tác thành.” Hoa Vãn Vân vội chắp tay cảm ơn. Nghe nói Hoa Vãn Vân cũng muốn đi, sắc mặt của Nguyệt Mộc Bạch không tốt lắm. “Thời gian cũng không còn sớm nữa, để kịp giờ vào ải thì các ngươi hãy xuất phát đi. Ta hi vọng có thể nghe được tin tức tốt của các ngươi sớm.” Chưởng giáo Vô Nhai nói lời tiễn biệt. Diệp Lăng Nguyệt có hơi không tập trung, nàng theo bản năng nhìn về hướng cửa núi. Trên bậc đá dài làm gì có bóng người. Tử sư phụ thật sự không đến tiễn nàng. Dù đã sớm đoán được sư phụ mặt liệt nhà mình sẽ không đến, nhưng trong lòng không tránh khỏi vẫn có chút thất vọng. Sau khi Hoa Vãn Vân đến, tất cả mọi người đã đến đủ, chỉ thấy trước cửa núi có một pháp trận lớn phát ra linh quang. Mọi người lần lượt vào trong pháp trận, không bao lâu sau thì biến mất không còn bóng dáng. Chưởng giáo Vô Nhai vừa định quay đầu thì lại nghe thấy trên trời có tiếng ưng kêu, ngẩng đầu nhìn thì thấy ở trên cao có một đốm đen. Trên đốm đen có một người đứng đó, chính là Tử Đường Túc. “Không lẽ tôn thượng đến tiễn đưa?” Chưởng giáo Vô Nhai giật mình, chỉ là đang ngạc nhiên, nếu đã đến tiễn đưa thì sao lại không xuống tiễn. Ôi, cũng phải, tâm tư của nhân vật lớn như tôn thượng thì đồ tử đồ tôn như ông ấy không có cách nào đoán được. Chưởng giáo Vô Nhai lắc lắc đầu, dẫn theo đám người trưởng lão tiến vào Cô Nguyệt Hải. Tử Đường Túc đứng trên trời cao nhìn dịch chuyển trận dần dần mất đi ánh sáng, một nơi nào đó trong tim trống rỗng. Trong dịch chuyển trận, đám người Diệp Lăng Nguyệt lúc này đều vừa thấp thỏm vừa hưng phấn. Qua thêm một lúc nữa, họ đã có thể tiến vào chiến trường cổ rồi. Ánh sáng rực rỡ chớp mắt qua đi. Khi đi ra từ trong dịch chuyển trận, trước mắt Diệp Lăng Nguyệt đã xuất hiện một bức tường thành cổ nối liền nhau kéo dài. Tường thành đó sừng sững ở trong vùng sa mạc hoang vu cực kỳ hoang vắng, giống như một con rồng dài nằm sấp dưới đất, nhìn từ xa xa trông như là không thấy điểm cuối vậy. “Vùng này gọi là cửa khẩu cổ, trên bản đồ của đại lục không có bất cứ ghi chép văn tự nào về nơi này, chỉ có dịch chuyển trận đặc biệt mới có thể đến được đây. Muốn rời khỏi đây cũng chỉ có pháp trận đặc biệt, toàn bộ đại lục Thanh Châu chỉ có chưởng giáo của tam tông mới có thể vẽ ra.” Đều nói “nhà có người già giống như có báu vật”, trong đội ngũ có thêm một Hoa Vãn Vân thì đối với đám người Diệp Lăng Nguyệt mà nói hiển nhiên là rất hữu ích. Mới vừa đến cửa khẩu cổ thì Hoa Vãn Vân đã giải thích. Cửa khẩu cổ còn được gọi là cổng thành cổ, Diệp Lăng Nguyệt và phần lớn đệ tử đều chú ý đến ở đây có nhiều cửa khẩu cổng thành, cửa khẩu đều có thị vệ đứng canh giữ. Những thị vệ đó, Diệp Lăng Nguyệt nhìn thêm một chút thì cũng chỉ giống với các đệ tử khác, bất giác trong lòng có sự chấn động. Những người này đều là cường giả Luân Hồi ngũ lục đạo, so với những đệ tử Thập Cường đã trải qua nhiều lượt sàng lọc như bọn họ thì thực lực còn cao hơn khá nhiều. Theo lời của Hoa Vãn Vân, đi qua cửa khẩu cổ này chính là thành thị của chiến trường cổ. “Thành thị? Lẽ nào chiến trường cổ không chỉ là một chiến trường?” Đám người Diệp Lăng Nguyệt nghe đoạn, đều có hơi mơ hồ. “Các ngươi nghĩ đơn giản quá, tuy nói các ngươi đã vượt qua sát hạch của Cô Nguyệt Hải, nhưng không phải trực tiếp lên chiến trường. Chiến trường cổ chỉ là một tên gọi, chiến trường cổ có ý nghĩa thật sự tuyệt đối không phải như các ngươi nghĩ đâu.” Nói rồi Hoa Vãn Vân đi đến cạnh một cổng thành cổ. Trước bảng thông báo của cổng thành cổ, mọi người đều nhìn thấy một tấm bản đồ. Bản đồ đó tên là Cửu Châu Cổ. Thì ra, chiến trường cổ phạm vi lớn là tên thường gọi của Cửu Châu Cổ. Nó khác với đại lục Thanh Châu mà đám người Diệp Lăng Nguyệt ở, đại lục Thanh Châu trên thực tế là một trong những Cửu Châu Mới, ở đó điều kiện cư trú so với Cửu Châu Cổ tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần. Các cư dân gốc của Cửu Châu Cổ sau khi phát hiện Cửu Châu Mới đã lần lượt di cư đến đại lục mới, đại lục cổ ban đầu thì ngược lại đã trở nên hoang vắng. Chính là vì tộc người thưa thớt nên trên đại lục Cửu Châu Cổ, các loại linh thú yêu thú cho đến thảo tinh mộc tinh thạch tinh, thậm chí một số yêu ma thượng cổ xuất hiện với một lượng lớn, việc này cũng khiến Cửu Châu Cổ nguy cơ giăng đầy khắp nơi. Vì để đề phòng các yêu thú yêu ma của Cửu Châu Cổ tiến vào đại lục mới, các tông môn lớn của Cửu Châu Mới cùng với những người có siêu năng lực trong tục thế hợp lực xây dựng bức tường thành cổ kéo dài này, ở trên đó đã thiết lập lượng lớn cấm chế. Họ còn cùng giao ước rằng, mỗi tông môn siêu cấp của đại lục đều phải phái đệ tử cảnh giới Luân Hồi trở lên vào Cửu Châu Cổ săn yêu. Săn yêu một mặt là để đề phong yêu ma xung kích tường thành cổ, xâm phạm Cửu Châu Mới. Mặt khác là muốn nhân đó nâng cao tu vi của đệ tử tông môn đại lục, trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn. “Đây chính là nguồn gốc của Cửu Châu Cổ, còn phạm vi cụ thể của Cửu Châu Cổ thì trên bản đồ cũng có, mọi người đều đến nhìn xem.” Hoa Vãn Vân chỉ vào bản đồ, mọi người nhao nhao sáp lên phía trước để xem.