Thần Tàm Quyết, pháp quyết này ở trong Cô Nguyệt Hải có một dạo là một loại công pháp tu luyện Nguyên Thần tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng đến ngày nay thì người biết pháp quyết này đã không còn mấy người. Ngay cả chưởng giáo Vô Nhai cũng là vì chưởng giáo tiền nhiệm ngẫu nhiên nhắc đến nên mới biết, chứ đừng nói đến Nguyệt Mộc Bạch và Nguyệt trưởng lão đó. Nguồn gốc của Thần Tàm Quyết thì phải kể từ chưởng giáo đời thứ ba của Cô Nguyệt Hải, đó cũng là nhân vật truyền kỳ. Chính ông ấy đã dẫn dắt Cô Nguyệt Hải từ một tông môn nhỏ phát triển thành đệ nhất tông môn đại lục Thanh Châu ngày nay. Vị chưởng giáo đó có công pháp lợi hại nhất chính là một bộ công pháp tu luyện tên Thần Tàm Quyết. Nghe đồn ông ấy đã tu luyện đến Thần Tàm tầng thứ ba của Thần Tàm Quyết, có thể biến hóa huyền ảo thành ba kim thân nguyên thần. Điều càng lợi hại hơn là chưởng giáo đó sử dụng ba nguyên thần, một nguyên thần để lại Cô Nguyệt Hải, một nguyên thần rong ruổi ở chiến trường cổ, nguyên thần còn lại thì chung sống lâu dài với người thương. Cô Nguyệt Hải của lúc đó ở trên chiến trường cổ cũng uy danh lừng lẫy. Nhưng dù là nhân vật lợi hại như thế, cuối cùng vẫn khó thoát được vận hạn đi xuống, chỉ vì ông ấy là kỳ tài, nhưng đồng thời cũng là một người si tình. Chân thân nguyên thần của ông ấy đã thích một yêu nữ của yêu giới. Yêu nữ đó cuối cùng lại ám sát vị chưởng giáo truyền kỳ đó. Từ đó về sau, mỗi một người tu luyện Thần Tàm Quyết đều giống như gặp phải lời nguyền vậy. Một khi đã học pháp quyết tinh thần này, sau khi vào chiến trường cổ không bao lâu thì đều sẽ nhanh chóng nổi tiếng, nhưng khi ở thời kỳ đỉnh cao thì sẽ đột tử tại chiến trường, hơn nữa tình huống chết cực kỳ thê thảm. Dần dần, thuyết vận hạn liên quan đến Thần Tàm Quyết ở toàn bộ Cô Nguyệt Hải càng ngày càng nghiêm trọng. Cho đến đời sư phụ của chưởng giáo Vô Nhai thì Thần Tàm Quyết đã bị phong ấn. Bao nhiêu năm sau này không có ai tìm được Thần Tàm Quyết từ trong Lang Gia Thiên Động nữa. Nhưng chưởng giáo Vô Nhai có thế nào cũng không ngờ được, Diệp Lăng Nguyệt lại bất ngờ nhận được Thần Tàm Quyết. Ông ấy nghĩ mãi không hiểu, tại sao một bộ pháp quyết tinh thần đã bị phong ấn lại xuất hiện trở lại. Tại sao lại là Diệp Lăng Nguyệt? Chưởng giáo Vô Nhai trở nên lưỡng lự. Ông ấy không biết có nên nói việc này với Diệp Lăng Nguyệt hay không. Chỉ vì ông ấy biết rằng trong lòng của Đế Tân thì Diệp Lăng Nguyệt quả thực là quá quan trọng rồi. Nhưng dù có nói thì sẽ thế nào, Diệp Lăng Nguyệt nói ngọc khắc đã vỡ nát rồi, nói như vậy thì nàng ta đã lĩnh ngộ Thần Tàm Quyết. “Thôi vậy, đến lúc đó bảo Mộc Bạch trông coi Lăng Nguyệt nhiều hơn một chút, trước khi vượt qua sát hạch tân thủ thì quyết không thể để nàng ta tiến vào chiến trường cổ.” Chưởng giáo Vô Nhai nghĩ thầm, lúc này mới đứng dậy trở về Vô Nhai Phong. Sau Lang Gia Thiên Động thì đã truyền ra tin tức Tuyết trưởng lão mất tích. Theo phản ánh của một số đệ tử, có người đã nhìn thấy Tuyết trưởng lão xuất hiện ở bên vách núi lúc đêm khuya. Cũng có người nói, Tuyết trưởng lão vì không thể chấp nhận việc con gái yêu trở thành phế nhân, Tuyết Phong chịu đủ áp bức và lăng nhục nên đã nhảy từ trên vách núi của Tuyết Phong xuống tự sát rồi. Đệ tử của Tuyết Phong đã tìm rất lâu ở dưới Tuyết Phong, nhưng chỉ tìm được một thi thể vụn nát, nhìn áo quần thì đó chính là Tuyết trưởng lão. Sau khi tin tức Tuyết trưởng lão rơi xuống núi truyền ra ngoài, chưởng giáo Vô Nhai đề bạt Ông Lão Câu Cá trở thành trưởng lão của Tuyết Phong. Nhưng đó đều là việc sau này rồi. Sau khi Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân trở về từ Lang Gia Thiên Động, khi quay về ngoại môn thì Diệp Lăng Nguyệt đã nhớ ra, ba ngày sau nàng sẽ phải rời đi thì cũng nên chào hỏi Tử sư phụ trước. Đế Tân nghe nói Diệp Lăng Nguyệt muốn đến cáo từ Tử Đường Túc thì gương mặt anh tuấn tối sầm lại. “Cô gái giặt đồ, nếu nàng thật sự phải đi cáo từ thì chi bằng dẫn ta đi cùng, sư phụ của nàng cũng là sư phụ của ta.” “Đừng có càn quấy, lần trước là ai nói sư phụ của ta và của chàng không có chút quan hệ nào.” Diệp Lăng Nguyệt tức cười. Trong tiềm thức, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện Đế Tân không thích Tử Đường Túc, Tử Đường Túc cũng không thích Đế Tân. Hai người ở cùng nhau tuy không đến mức đánh nhau nhưng áp suất thấp giữa hai người khiến toàn thân nàng đều không mấy dễ chịu. Nàng cũng không muốn Đế Tân và Tử Đường Túc tiếp xúc quá nhiều, không phải nói nàng có suy nghĩ gì đối với Tử Đường Túc, mà là vì cái chết của Phụng Đế và Vu Trọng đều là vì Tử Đường Túc. Đế Tân giờ đây vẫn chưa khôi phục đủ ký ức thì đã có ý đối địch với Tử Đường Túc rồi, nếu sau này chàng ấy hồi phục toàn bộ ký ức thì chỉ sợ thật sự phải liều một mất một còn với Tử Đường Túc đó. Đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói, Đế Tân là người quan trọng nhất của nàng, Tử Đường Túc đối với nàng rất tốt, cũng đã giúp đỡ nàng vô số lần. Nàng bái ông ấy làm sư phụ thì đã coi ông ấy như người thân, nàng không hi vọng hai người quan trọng với nàng lại có khúc mắc với nhau. “Được rồi, cô gái giặt đồ, đi sớm về sớm.” Đế Tân có hơi ghen, nhưng chàng cũng không muốn khiến Diệp Lăng Nguyệt không vui. “Chăm sóc tốt cho Ngân Hà Đạp Tuyết Báo của chàng.” Diệp Lăng Nguyệt đưa cho Đế Tân một số linh thảo và linh quả, rồi mới đến Độc Cô Thiên. Trong Độc Cô Thiên, Tử Đường Túc ngồi yên lặng dưới cây ngô đồng lá tím như trước giờ. Khi nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, ông ấy ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên. Bên cạnh ông ấy, Thí Thần Luyện Yêu Đỉnh cũng yên lặng như tờ. “Tử sư phụ, con đến để chào tạm biệt, ba ngày sau con phải đến chiến trường cổ rồi.” Trên mặt Tử Đường Túc không có biểu cảm dư thừa, chỉ là gật gật đầu tỏ ý ông ấy biết rồi. “Tử sư phụ, người lẽ nào không có lời nào muốn dặn dò đệ tử ư?” Diệp Lăng Nguyệt có hơi buồn bực. Nàng cảm thấy từ sau khi Tử sư phụ trở về, dường như lại trở nên gần giống như trước đây, ít nói hơn, mặt mày cũng nghiêm trọng hơn. Nàng cảm thấy Tử sư phụ hình như không vui. Còn về nguyên nhân không vui thì nàng cũng không nói rõ được. Rời khỏi Cô Nguyệt Hải đến chiến trường cổ, để nguyên thần Đế Tân lớn mạnh hơn, đây là mục tiêu mà Diệp Lăng Nguyệt gia nhập Cô Nguyệt Hải. Chỉ là phải rời xa Tử sư phụ, rời xa mọi người của Dã Luyện Đường nên Diệp Lăng Nguyệt vẫn rất lưu luyến. Chưởng giáo Vô Nhai cũng đã nói rằng lối vào của chiến trường cổ hai năm mở một lần, mỗi tuyển thủ hai năm chỉ có thể qua lại một lần, hơn nữa phải ở chiến trường cổ mười năm mới có thể giải ngũ. Điều này có nghĩa là lần này nàng rời đi thì ít nhất hai năm mới có thể trở về. Hai năm đấy nhé, hai năm không gặp mặt mà Tử sư phụ lại không có chút lưu luyến nào ư? Diệp Lăng Nguyệt cố gắng mở to mắt, nhìn chăm chú Tử Đường Túc, định tìm ra một chút dấu hiệu lưu luyến nào đó trên mặt ông ấy. Nhưng dù nàng có cố gắng thế nào thì mặt mũi của sư phụ nhà nàng vẫn không hề nhúc nhích. “Đồ ngốc, hai kẻ ngốc.” Thí Thần Luyện Yêu Đỉnh bên cạnh thấy hai người cứ mắt lớn trừng mắt bé thì đứng một bên ghét bỏ. Lẽ nào nữ nhân ngốc đó không cảm nhận được, Tử Tử là vì việc rời đi của nàng ta mà cảm thấy không vui sao. Tử Tử hiền lành như vậy cũng không thể nói ra lời bảo nàng ta đừng đi. “Tử sư phụ, nếu người thật sự không có gì muốn nói, vậy con cáo từ trước. Ngày mai ngày mốt con chỉ sợ không thể đến giúp người quét dọn rồi, con phải sắp xếp hành lý đến chiến trường cổ. Sau này người phải tự chăm sóc tốt cho mình. À, ở đây có rất nhiều trứng dế đều để lại cho Tam Giới Ưng, còn nữa, phải đối xử tốt với Thí Thần Đỉnh một chút.” Diệp Lăng Nguyệt tiện miệng nói. “Cái này, cho con.” Tử Đường Túc ngắt lời Diệp Lăng Nguyệt, ông ấy nghĩ ngợi rồi bỗng nhiên nắm lấy tay của Diệp Lăng Nguyệt.