Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 1089
Việc của Lang Gia Thiên Động, Diệp Lăng Nguyệt tin rằng nhất định không thể tránh khỏi có liên can với đám người Nguyệt Mộc Bạch của Nguyệt Phong.
Nhưng nàng cũng không muốn nói toạc ra trước mặt chưởng giáo Vô Nhai, Tuyết trưởng lão đã chết, chứng cứ có lợi nhất đã bị tiêu hủy rồi, nên nếu nàng muốn vạch trần thì chỉ sẽ bị cắn ngược lại một miếng mà thôi.
Nguyệt Mộc Bạch ở Cô Nguyệt Hải là sự tồn tại rất đặc biệt, bởi vì ông ta sở hữu Tử Hỏa.
Tuy sư phụ Tử nhà nàng sở hữu Hắc Hỏa cao minh hơn, nhưng tính khí đó của sư phụ Tử thì trừ phi Cô Nguyệt Hải sắp bị diệt tông, nếu không chỉ sợ ông ấy cũng lười ra tay.
Cộng thêm Nguyệt Mộc Bạch là số ít mấy đệ tử tông môn có kinh nghiệm tác chiến phong phú trở về từ chiến trường cổ, Cô Nguyệt Hải ngày nay tuyệt đối sẽ không thật sự xử phạt Nguyệt Mộc Bạch.
Xem ra, muốn trừng trị Nguyệt Mộc Bạch và Hồng Minh Nguyệt thì chỉ có thể ở chiến trường cổ rồi. Đến lúc đó cách xa tông môn, trời cao hoàng đế ở xa, cũng sẽ không khiến chưởng giáo Vô Nhai khó xử.
Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt nghĩ vậy, nhưng nàng cũng hiểu, đám người Nguyệt Mộc Bạch chỉ sợ cũng nghĩ như thế.
Nhưng nếu đám người Nguyệt Mộc Bạch biết Tuyết trưởng lão không thực hiện được mà ngược lại còn lỗ thêm một con yêu thú thì chỉ sợ sẽ tức giận không nhẹ.
Sau Diệp Lăng Nguyệt thì đến lượt Tần Tiểu Xuyên.
Huynh ấy đã đi vào Lang Gia Thiên Động.
Tần Tiểu Xuyên đi vào, qua rất lâu cũng mới đi ra.
Khi huynh ấy đi ra, tay cầm một đôi ủng với vẻ vui mừng rạo rực.
Đôi ủng đó có ánh vàng sáng rực, trên thân ủng có một đôi cánh rất oai phong.
“Sư phụ, con cũng đã nhận được một món linh khí tên là Truy Phong Bảo Hoa. Đồ đệ vừa nãy còn thử mang vào thì vừa khít luôn, rất vừa chân, chạy đi có tốc độ rất nhanh.”
Khi nhìn thấy đôi ủng đó, lông mày của chưởng giáo Vô Nhai giật giật, trong mũi hừ ra một giọng trầm.
“Truy Phong Bảo Hoa? Cái đồ thua kém nhà ngươi, ngươi có biết đôi ủng này có một cái tên khác gọi là "ủng chạy trốn" không đấy, đánh không lại thì chạy. Thiên Động cũng thật là hiểu ngươi, đã tìm món thích hợp nhất cho ngươi.”
Chưởng giáo Vô Nhai dường như đã có thể nhìn trước được cảnh Tần Tiểu Xuyên chạy trốn vào đồng hoang khi ở trên chiến trường cổ rồi. Vừa nghĩ đến cảnh đó thì chưởng giáo Vô Nhai đã có sự xúc động muốn thổ huyết, không nén nổi đá mạnh Tần Tiểu Xuyên một cước.
“Ứ...” Tần Tiểu Xuyên sợ đến nổi vắt giò lên cổ chạy.
Những người khác cười lớn một cách rất không nể mặt.
“Ở lại núi xanh lo gì không có củi đốt, chạy thoát thân không phải cũng là một loại bản lĩnh ư.”
Tần Tiểu Xuyên lẩm nhẩm, cầm đôi ủng đứng chờ một bên rất buồn bực.
Diệp Lăng Nguyệt cũng đã phát hiện Lang Gia Thiên Động này trong vẻ u ám hình như thật sự có linh tính. Nó quả thực là biết rõ đặc tính của mỗi đệ tử, chỉ dẫn họ tìm được bảo vật thích hợp nhất.
Tiếp theo, sau khi đệ tử hạng nhất của nhóm thứ tư tiến vào Lang Gia Thiên Động, khi đi ra trên tay cũng có thêm một bộ đá khắc võ học, xem bộ dạng chắc là đá khắc võ học cấp ba.
Người tiếp theo vào động là Đế Tân.
Thời gian Đế Tân vào động cũng rất ngắn, không qua bao lâu thì đã đi ra.
Chỉ thấy khi chàng đi ra thì trên tay có thêm một con vật.
“Đây là thứ gì? Sư phụ, người không phải nói trong Thiên Động chỉ có các loại võ học và linh khí ư?”
Tần Tiểu Xuyên và Vũ Duyệt đều vây đến, ngay cả Diệp Lăng Nguyệt cũng phải nhìn con vật trong lòng Đế Tân một lúc.
Đó là một con thú sữa rất nhỏ, trông có vẻ mới ra đời chưa bao lâu. Nó trông rất xinh đẹp, một bộ lông đen bóng rậm rạp, mắt rất to tựa như quả cầu thủy tinh, ươn ướt.
Thể hình của nó cũng rất đặc biệt, bốn chân hình dáng như ngựa, nhưng thân hình nhỏ hơn rất nhiều so với ngựa bình thường, hơn nữa trên chân ngựa còn có thể nhìn thấy lờ mờ vuốt nhọn mới mọc ra.
Nói nó là ngựa thì chi bằng nói nó giống một con báo, hoặc là loài hỗn hợp giữa ngựa và báo.
Dù sao Diệp Lăng Nguyệt ở đại lục Thanh Châu lâu như vậy cũng chưa từng nhìn thấy linh thú hoặc yêu thú như thế.
“Đế Tân, vận khí của con không tệ đâu, có được thứ tốt như vậy. Đây là một con linh yêu thú. Ta lại quên nói, thực ra trong Thiên Động thứ gì cũng có, võ học và linh khí là nhiều nhất. Nhưng không loại trừ cũng có những thứ hiếm hoi cổ quái khác. Ví dụ như con Ngân Hà Đạp Tuyết Báo trong lòng của Đế Tân. Nó là hỗn chủng của linh câu và yêu báo, rất khó sống sót, thuộc về vật chủng thượng cổ để lại. Đừng nói là đại lục Thanh Châu, ngay cả chiến trường cổ cũng rất ít thấy.” Chưởng giáo Vô Nhai nhìn linh yêu thú trong tay Đế Tân, gật đầu khen ngợi.
Sự tức giận mà trước đó bị Tần Tiểu Xuyên gây ra cuối cùng cũng bớt đi một chút.
Linh yêu thú?
Diệp Lăng Nguyệt và các đệ tử khác nghe xong đều thấy mơ hồ.
Chưởng giáo Vô Nhai bèn nói thêm một cách đơn giản.
Linh yêu thú là cách nói của chiến trường cổ, ở đó yêu thú và linh thú tàn sát bừa bãi, vì vậy một số yêu thú và linh thú sẽ cùng sinh sản đời sau.
Nhưng xác suất sống sót trưởng thành của linh yêu thú rất thấp, phần lớn đều sẽ chết yểu. Giống như con vật trong tay Đế Tân, lại còn là thú sữa thì độ trung thành rất cao.
Nếu nó trưởng thành thì tương lai không những có thể làm một con ngựa, còn có thể giúp Đế Tân khi tác chiến.
Xem bộ dạng chắc là một vị đại năng Cô Nguyệt Hải nào đó tiến vào chiến trường cổ đã phong ấn trong Lang Gia Thiên Động.
Vận khí của Đế Tân tốt là vì loại linh yêu thú này rất thông minh, không dễ dàng nhận chủ nhân, nó đã chủ động theo Đế Tân ra ngoài thì xem ra là chấp nhận Đế Tân rồi, từ nay về sau Đế Tân chính là chủ nhân của con linh yêu thú này.
Nghe sư phụ nói như vậy, các đệ tử khác đều có vẻ hâm mộ.
“Sư phụ, ở trong đó có còn loại linh yêu thú này không, hay là con dùng Truy Phong Bảo Hoa của con quay lại đổi một con?”
Tần Tiểu Xuyên nghe xong thì đỏ cả mắt, điệu bộ hằm hè muốn đi vào trong động.
“Tứ ca, huynh đừng làm mất mặt nữa, huynh cho rằng Thiên Động là nhà xí hay sao mà muốn vào thì vào.” Vũ Duyệt ở bên cạnh bĩu môi.
Sau Đế Tân lại lục tục có người tiến vào, họ đều lần lượt nhận được linh khí và võ học.
Vũ Duyệt nhận được một mảnh khăn lưới thiên biến, chỉ cần che lên mặt thì có thể giấu kín tu vi và dung mạo.
Còn Hồng Minh Nguyệt cũng là tai họa để lại ngàn năm, nàng ta cũng nhận được một món linh khải (1) không tệ.
Đến đây, những người Thập Cường tiến vào chiến trường cổ đều đã lần lượt nhận được bảo vật.
“Tốt lắm, nhìn chung là không uổng chuyến này. Các ngươi nghe đây, ba ngày sau các ngươi sẽ cùng Nguyệt Mộc Bạch và mấy đệ tử khác đến chiến trường cổ. Lúc đó, ta sẽ cùng các trưởng lão khác của tông môn đi tiễn các ngươi. Mấy ngày này các ngươi chỉ cần nghỉ ngơi, tạm biệt bằng hữu người thân là được.”
Chưởng giáo Vô Nhai đưa mọi người trở về Vô Nhai Phong, sau khi dặn dò một lượt thì mới để mọi người tự rời đi.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân đi vào truyền tống trận.
“Tại sao lại chọn trúng nó? Thật không biết là phúc hay là họa...” Chưởng giáo Vô Nhai chưa rời khỏi mà chỉ nhìn truyền tống trận, trong mắt tựa như có tâm tư.
Vừa nãy lúc ở ngoài Lang Gia Thiên Động, khi chưởng giáo Vô Nha nghe nói Diệp Lăng Nguyệt nhận được Thần Tàm Quyết thì trong lòng đã có sự khác thường.
Chỉ là ông ấy không tiện biểu lộ sự khác thường đó trước mặt các đệ tử khác.
Cho đến khi quay về Vô Nhai Phong thì ông ấy mới trở nên trầm tư.
Còn nguyên nhân thật sự của việc trầm tư lại là do bộ Thần Tàm Quyết mà Diệp Lăng Nguyệt có được trong Lang Gia Thiên Động đó.
***
(1) Khải: áo giáp
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
47 chương
68 chương
670 chương
25 chương
37 chương
79 chương