Cách làm của Diệp Lăng Nguyệt chẳng mấy chốc đã có kết quả. Các đệ tử không nhận được cơ hội luyện khí chỉ có thể đem linh khí giao cho Dã Luyện Đường, trong mấy ngày, cảnh tượng Dã Luyện Đường trước đây không ai hỏi han đã được thay đổi. Diệp Lăng Nguyệt và Hùng quản sự không hề biết rằng, sự trở mình của Dã Luyện Đường vô hình chung lại đắc tội với một người. Trong Nguyệt Phong, Nguyệt Mộc Bạch đang nghe mấy quản sự của Nguyệt Phong oán trách những “tội ác” của Dã Luyện Đường và Diệp Lăng Nguyệt. “Sư thúc, người nhất định phải làm chủ cho đám người chúng con, cứ tiếp tục như vậy thì thợ luyện khí của Nguyệt Phong đều phải hít không khí mà sống sao. Dã Luyện Đường đó dựa vào tên tuổi của Diệp Lăng Nguyệt mà đợt này đã cướp của chúng con không ít việc làm ăn. Những người đó còn nói, Tử Hỏa có gì mà lợi hại, vẫn không sánh được với Hắc Hỏa của Tử Đường Túc đó thôi.” Nguyệt Phong có Dã Luyện Trường riêng, thường ngày cũng tiếp nhận việc luyện khí cho một số đệ tử của Cô Nguyệt Hải. Bởi vì vẫn luôn dựa vào tên tuổi của Nguyệt Mộc Bạch nên ở trong Cô Nguyệt Hải việc làm ăn vẫn luôn rất tốt. Nhưng lần này, sự nổi dậy của Diệp Lăng Nguyệt lại khiến việc làm ăn của những thợ luyện khí ở Nguyệt Phong xuống dốc không phanh. Bọn họ không cam lòng nên đã đến trước mặt của Nguyệt Mộc Bạch bẩm báo. Ai ngờ Nguyệt Mộc Bạch không tức giận, chỉ đuổi bọn họ rời đi. Những thợ luyện khí chỉ còn biết chán nản, khi đi ra khỏi phòng nghị sự thì vừa đúng lúc Nguyệt trưởng lão đi vào. “Mộc Bạch, việc của Dã Luyện Đường cứ cho qua như vậy ư, việc này lại do cái người tên Diệp Lăng Nguyệt đó cầm đầu, để một tạp dịch nhỏ bé cưỡi lên đầu đệ như vậy thì không giống cá tính của đệ.” Nguyệt trưởng lão cũng rất bất mãn. “Dĩ nhiên không thể bỏ qua như vậy rồi, có lúc giết người không nhất định cần phải tự mình ra tay, mượn đao giết người há không phải tốt hơn sao.” Nguyệt Mộc Bạch cười. “Lời này có ý gì, lẽ nào đệ có tính toán rồi?” Nguyệt trưởng lão nói vui mừng. “Tỷ tỷ, tỷ đoán toàn bộ Cô Nguyệt Hải giờ đây ai hận Diệp Lăng Nguyệt nhất.” Nguyệt Mộc Bạch suy tính. “Đệ nói là Tuyết trưởng lão?” Nguyệt trưởng lão vừa nhớ lại, so với Nguyệt Phong thì người hận Diệp Lăng Nguyệt nhất không ai hơn Tuyết trưởng lão. Trước hết là Diệp Lăng Nguyệt xỉ nhục Tuyết trưởng lão, sau đó là thấy chết không cứu, hại Tuyết Huyên rất thảm. Cũng vì sự nổi dậy của đám người Diệp Lăng Nguyệt đó khiến mặt mũi Tuyết Phong mất sạch, lần này ngay cả Thập Cường cũng không có ai vào được. “Theo lệ thường, ba tuyển thủ đứng đầu hàng năm đều có thể vào Lang Gia Thiên Động, nhận lấy một món linh khí hoặc võ học để làm phần thưởng trước khi vào chiến trường cổ, năm nay chắc cũng không ngoại lệ nhỉ.” Nguyệt Mộc Bạch nói đoạn, vô ý dùng tay xoa hai má. Dấu vết bị Tử Đường Túc đánh một tát ngày hôm đó sớm đã biến mất rồi. Nhưng cảm giác xỉ nhục đó lại vẫn cứ tồn tại. Tử Đường Túc, sự xỉ nhục của ông đối với ta, ta sẽ phải dùng máu của đệ tử ông để tẩy rửa. Ánh mắt của Nguyệt Mộc Bạch u ám, toàn thân hiện lên một luồng sát khí hung ác. Ngày thứ năm sau khi thi đấu môn phái kết thúc, Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân cuối cùng đã nhận được truyền triệu của chưởng giáo Vô Nhai, lệnh cho tuyển thủ Đấu Thập Cường gồm cả Diệp Lăng Nguyệt cùng tập trung ở Vô Nhai Phong. Ngoài mấy người của Vô Nhai Phong và Diệp Lăng Nguyệt ra, mấy tuyển thủ còn lại đều là lần đầu tiên đến Vô Nhai Phong. Đối với ngọn núi chính mà chưởng giáo ở thì mọi người đều cảm thấy rất mới lạ, nhân lúc người vẫn chưa đến đủ thì đã đi dạo xung quanh. Diệp Lăng Nguyệt thì đang thảo luận với đám người Đế Tân về nguyên nhân mà hôm nay chưởng giáo Vô Nhai gọi họ tới. “Ả ta sao lại đến đây?” Chính vào lúc này thì gặp một người phụ nữ che mặt đi ra từ trong truyền tống trận. Trên mặt Hồng Minh Nguyệt che khăn lưới, thương thế trên người thế mà đã lành hết rồi. Thấy Hồng Minh Nguyệt trước đó bị loại khỏi Đấu Thập Cường lại xuất hiện lần nữa, các tuyển thủ không tránh khỏi bàn luận sôi nổi. “Đệ chắc vẫn chưa nghe nói, nghe đâu là trước đó có một tuyển thủ Đấu Thập Cường, là cái người của Nguyệt Phong bỗng nhiên bị bệnh, nửa chừng thoát ra. Nguyệt trưởng lão lấy lý do Phi Nguyệt trước đó chiến tích không tồi để ả ta thay vào. Vì vậy lần này Phi Nguyệt cũng sẽ là tuyển thủ của Đấu Thập Cường cùng chúng ta đến chiến trường cổ.” Tần Tiểu Xuyên hiển nhiên đã nghe thấy một số tin đồn nên ở bên cạnh nói lẩm bẩm. Suy cho cùng, thực lực của Phi Nguyệt là không thể nghi ngờ, chỉ là nhân phẩm của ả ta quả thực là quá tệ. Mọi người vừa nhìn thấy nàng ta thì như gặp một thứ dơ bẩn vậy, liền nhao nhao né tránh. Hồng Minh Nguyệt thấy như vậy cũng không để tâm. Nàng ta bỗng cười lên rồi đi đến bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt, thay đổi thái độ so với lúc bình thường, nói với vẻ rất thân mật. “Lăng Nguyệt tỷ tỷ, tỷ và ta tốt xấu gì cũng là tỷ muội, nếu tỷ sớm đã nhận ra ta thì cớ gì phải luôn giả vờ không quen biết chứ.” Đám người Vũ Duyệt vừa nghe thì đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. Phi Nguyệt và Diệp Lăng Nguyệt là tỷ muội? Không phải chứ, hai người này tính khí tính cách hoàn toàn khác nhau. “Hồng Minh Nguyệt, bớt thấy người sang bắt quàng làm họ ở đây đi, giữa ngươi và ta căn bản không có tình nghĩa tỷ muội.” Diệp Lăng Nguyệt phòng bị, Hồng Minh Nguyệt thái độ khác thường ngược lại khiến nàng cảm thấy rất kỳ lạ. “Tỷ tỷ nói như vậy thật khiến ta đau lòng, Hồng phủ chỉ còn lại hai người chúng ta, hai ta lại phải cùng đến chiến trường cổ, sau này còn phải quan tâm nhiều hơn mới đúng.” Hồng Minh Nguyệt cũng không để bụng, chỉ đứng bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt với một bộ dạng ngoan ngoãn. Lúc này, chưởng giáo Vô Nhai đã đi tới, thấy người đều đã đến đủ nên ông ấy gật gật đầu. “Mười người các ngươi đều là đệ tử xuất sắc nhất của Cô Nguyệt Hải. Theo lệ thường, trước khi vào chiến trường cổ thì các ngươi đều có thể được phép vào trong Lang Gia Thiên Động, nơi cất giấu bảo vật của môn phái nhận một món bí bảo, dùng làm vật phòng thân trên chiến trường cổ. Các ngươi hãy đi theo ta.” Nói đoạn, chưởng giáo Vô Nhai vung tay áo. Chỉ thấy trong tay áo của ông ấy, bay ra một cây phất trần. Cây phất trần đó ở giữa không trung đột nhiên to ra, chưởng giáo Vô Nhai lại lệnh cho mọi người đứng vững, lúc này mới điều khiển phất trần bay về phía trước. Đừng nói là Diệp Lăng Nguyệt, ngay cả đám người Tần Tiểu Xuyên, Vũ Duyệt cũng chưa từng nghe nói đến Lang Gia Thiên Động. Nghe nói có thể nhận được bí bảo thì mọi người đều rất vui mừng. Phất trần bay cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc đã đưa mọi người vào giữa dãy núi cao. Lúc này, chưởng giáo Vô Nhai bỗng đứng yên. Phía trước đã xuất hiện một dãy núi, giữa dãy núi đó cỏ dại mọc thành bụi, linh thú quỷ khóc sói tru, trông có vẻ không khác gì núi hoang thông thường, làm gì có Lang Gia Thiên Động gì đó. Chỉ thấy trong tay ông ấy đã bấm pháp quyết. Chính vào lúc này, bỗng nhiên xảy ra thay đổi khác lạ, dãy núi trở nên cuồn cuộn tựa như con sóng vậy. Vị trí giữa những ngọn núi lại xảy ra thay đổi, một dãy núi mới xuất hiện trước mắt mọi người. Dãy núi đó sương khói lượn lờ, cây cối xung quanh rậm rạp xanh tươi tựa như tiên phủ thánh cảnh vậy. Chưởng giáo Vô Nhai lúc này mới đưa mọi người xuống. Giữa núi có một sơn động, bên miệng sơn động có mấy chữ lớn “Lang Gia Thiên Động” “Ở đây là nơi trọng bảo của Cô Nguyệt Hải, trong Lang Gia Thiên Động cất giữ các loại bí bảo mà tiên nhân tiền bối để lại. Các ngươi mỗi người đều có thời gian một giờ vào động chọn một món linh khí hoặc võ học. Nhớ kỹ, chỉ có thể chọn một món, tham lam ắt sẽ gặp bất trắc. Theo nhóm lần lượt tiến vào sơn động, nhớ kỹ, thời gian vừa hết thì lập tức ra khỏi động.” Nói đoạn, chưởng giáo Vô Nhai giơ tay thì trong tay xuất hiện một chiếc đồng hồ cát tính thời gian.