Hồng Minh Nguyệt cứ nghĩ những chuyện này, đến võ đài vừa khéo lúc này đã nhìn thấy cảnh Diệp Lăng Nguyệt bị dư luận bao vây tấn công. Nhìn thấy cảnh này, tâm trạng hậm hực trước đó của cô ta cũng dễ chịu hơn nhiều. Ha, xem ra việc truyền bá tin đồn này làm rất đúng. Diệp Lăng Nguyệt, cuộc sống của ta không dễ dàng thì cuộc sống của cô cũng đừng mong dễ dàng. Tiểu nam nhân đó của cô cũng có chút bản lãnh. Nhưng tin đồn mạnh hơn hổ, cô thật sự cho rằng những người này chỉ là nói ngoài miệng thôi ư? Lát nữa lên trên sân tỉ thí thì cô cứ chờ trở thành cái bia thịt người đi. Tên tiểu tử Đế Tân đó cũng không thể thật sự lên sân đấu để bảo vệ cô. Vừa nghĩ đến bản thân đã nếm trải việc đối diện với sự khiêu chiến của một số nữ đệ tử, còn Diệp Lăng Nguyệt lại phải đối diện với lòng thù địch của toàn bộ nội môn ngoại môn thì trong lòng Hồng Minh Nguyệt thầm vui sướng. Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy hết sự thay đổi nét mặt trong đáy mắt Hồng Minh Nguyệt, trong lòng nói thầm rằng quả nhiên không ngoài dự liệu, việc tin đồn này là Hồng Minh Nguyệt giở trò ma mãnh sau lưng. Người phụ nữ này đúng thật là bản tính khó đổi. Song, cô ta thật sự cho rằng dựa vào những tin đồn nhỏ nhặt này thì có thể đánh bại cô ư? Đùa gì vậy, tin đồn ở trước mặt người biết suy nghĩ sẽ bị lật tẩy, những người muốn chờ xem chuyện cười của cô thì cô nhất định phải khiến cho họ lóa đến mù mắt. Thi đấu tiến hành ngày thứ hai là Đấu Vượt Cấp, trước khi thi đấu bắt đầu thì các tạp dịch, ngoại môn, nội môn khi Đấu Đồng Cấp mỗi bên có năm mươi người nhận được tư cách thăng hạng, tổng cộng là một trăm năm mươi người lần lượt được phân làm mười lăm nhóm nhỏ, mỗi nhóm lần lượt là mười người. Giữa mười người tiến hành đấu vòng tròn, hai ngươi đứng đầu mỗi nhóm trong những người có chiến tích tốt nhất sẽ lọt vào Đấu Thập Cường cuối cùng. Đấu Vượt Cấp ngày thứ hai, chưởng giáo Vô Nhai và tứ đại trưởng lão đều đến rồi. Thi đấu sử dụng hình thức rút thăm. “Tiểu Đế Tân, hi vọng mấy người chúng ta đừng có rút phải thăm vào cùng một nhóm.” Khi Tần Tiểu Xuyên rút thăm còn nói thì thầm. “Yên tâm, tứ ca, nếu đệ thật sự rút được cùng một nhóm với huynh thì đệ nhất định sẽ đánh bại huynh trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa còn bảo đảm sẽ không có bất kỳ nội thương và ngoại thương nào.” Tiểu Đế Tấn nhếch nhếch mép. “Này, ta nói tiểu quỷ đệ ngứa da rồi phải không, chẳng qua là lần trước tỉ thí đã thắng ta nên đệ cho rằng ta đánh không lại đệ phải không. Đừng quên là ai lúc đầu truyền thụ võ nghệ cho đệ.” Tần Tiểu Xuyên và Tiểu Đế Tân đấu võ mồm. Thấy Tiểu Đế Tân vừa nói vừa cười, Diệp Lăng Nguyệt và Vũ Duyệt ở bên cạnh cũng cười theo. Đặc biệt là Diệp Lăng Nguyệt, cô nhìn thấy Tiểu Đế Tân hoạt bát như vậy thì trong lòng đầy bùi ngùi. Hai năm đã trôi qua, có lúc Diệp Lăng Nguyệt còn đang nghĩ, có lẽ Tiểu Đế Tân giữ trạng thái như vậy mới là tốt nhất. Tuy chàng đã không còn ký ức nhưng lại sống vui vẻ hơn. Chàng không còn là Phụng Tân “phụ mẫu đều vong mạng”, cũng không phải là Vu Trọng cô độc lạnh lùng kiêu ngạo, chàng là con trời có sư phụ có sư huynh sư tỷ yêu thương, tiểu lục của Vô Nhai Phong. Bản thân cứ một mực muốn làm cho Tiểu Đế Tân khôi phục ký ức, trở về là chàng của trước đây, làm như vậy có đúng không? Diệp Lăng Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy mù mờ. Kết quả rút thăm rất nhanh đã có rồi. “Cô gái giặt đồ, ta ở nhóm thứ sáu, cô ở nhóm thứ mấy?” Tiểu Đế Tân giơ cao tờ thăm trong tay. “Ta ở nhóm thứ nhất.” Diệp Lăng Nguyệt xem tờ thăm trong tay mình. Ngoài Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Đế Tân, những người khác cũng đều lần lượt rút thăm, khá may mắn là năm người Diệp Lăng Nguyệt, Tiểu Đế Tân, Vũ Duyệt và cả Tần Tiểu Xuyên, Hoàng Tuấn đều không bị phân ở trong cùng một nhóm. Tuy nhiên Diệp Lăng Nguyệt và một tạp dịch khác là Đường Ly lại được phân vào cùng một nhóm. Tuyết Huyên và Vũ Duyệt cũng phân được vào cùng một nhóm. Còn Mã Chiêu và Hồng Minh Nguyệt thì lại lần lượt được phân ở hai nhóm nhỏ khác nhau. Không chỉ vậy, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện trong nhóm của mình có một người quen, nhớ kỹ lại thì là một đệ tử dưới quyền của Đàn Nhất Chân Quân tên là Mộc Thường. Nói ra thì hình như là một đệ tử lợi hại nhất dưới trướng của Đàn Nhất Chân Quân. Người này ở ngoại môn cũng được xem là nhân vật xếp ở trên, nghe nói là sức mạnh Luân Hồi Mộc tầng ba. “Chậc, Lăng Nguyệt à, sao cô lại được phân cùng một nhóm với cái tên Mộc Thường đó vậy. Hắn không dễ đối phó đâu.” Hoàng Tuấn vừa nhìn thấy tên của Mộc Thường thì nói với vẻ lo lắng. Trong trường hợp đều là Luân Hồi tầng ba, Hoàng Tuấn tự đánh giá không phải đối thủ của Mộc Thường, chưa nói đến y còn nghe nói Đàn Nhất Chân Quân vì để khiến người dưới quyền có thể đạt được thành tựu xuất sắc ở thi đấu môn phái nên trước đó đã đắp không ít đan dược lên người Mộc Thường. Tu vi Mộc Thường giờ đây chắc lại tăng lên không ít, nếu lần này hắn có thể đoạt được hạng nhất môn phái thì rất có thể trực tiếp vào nội môn. Mộc Thường là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh. “Không hề gì, ta tự có chừng mực.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn đám người Đàn Nhất Chân Quân một cái, thấy đám người đó nhìn nàng với ý xấu. Một người đàn ông thân hình cao gầy đứng bên cạnh Đàn Nhất, có lẽ chính là Mộc Thường. Diệp Lăng Nguyệt thu ánh mắt lại, nói thì thầm bên tai Vũ Duyệt. “Ngũ tỷ, lát nữa khi tỷ và Tuyết Huyên đấu với nhau hãy giữ lại thực lực, chỉ cần giữ vững hạng hai là được.” Vũ Duyệt hơi ngớ ra, không biết Diệp Lăng Nguyệt có dụng ý gì. “Tuyết Huyên nàng ta đã uống cấm dược, thực lực lớn mạnh vượt bậc, nếu đá chọi với đá thì cả hai đều sẽ bị thương. Cứ nghe muội đi, tạm thời để nàng ta đắc ý một ngày, ngày mai mọi việc tự sẽ thấy bản lĩnh thật sự.” Trong thi đấu là cấm uống cấm dược, thời gian hiệu lực thông thường cũng cực kỳ ngắn ngủi, trước khi rút thăm thì không ai biết bản thân sẽ thi đấu lúc nào, chưa nói đến việc duy trì hiệu quả của cấm dược. Vì vậy khi Đấu Vượt Cấp cũng sẽ không có ai ngu đến mức đi uống cấm dược. Nhưng loại đan dược mà Diệp Lăng Nguyệt luyện chế này lại là ngoại lệ. Diệp Lăng Nguyệt đã biết được từ chỗ Tiểu Ô Nha rằng Tuyết Huyên đã uống thuốc. Nhìn bộ dạng của Tuyết Huyên thì công hiệu của thuốc đã phát huy tác dụng. Loại đan dược này là Diệp Lăng Nguyệt đề nghị chuẩn bị cho Tuyết Huyên, là một loại đan dược mới luyện chế ra gần đây sau khi Diệp Lăng Nguyệt đã tham khảo Ngũ Độc Bảo Lục. Nếu là nhận được trong Ngũ Độc Bảo Lục thì hiển nhiên sẽ không phải là đan dược thật sự. Dược dẫn của nó là một giọt máu thú trong trạng thái cuồng hóa của Tiểu Chi Ước. Loại máu này đối với linh thú hoặc yêu thú mà nói là bảo bối tăng mạnh thực lực. Nhưng nếu dùng trên người của người phàm như Tuyết Huyên... Ha ha, khi kích phát tiềm năng của nàng ta, nếu một khi ngửi thấy mùi của máu tươi thì sẽ từ từ độc hóa, Tuyết Huyên đến lúc đó... Diệp Lăng Nguyệt nhếch khóe môi. Đối với kẻ địch, nàng không có nửa phần thương xót. Sau khi công bố tất cả kết quả rút thăm, toàn bộ một trăm năm mươi tuyển thủ chia làm năm mươi nhóm. Nhóm thứ nhất tiến hành tỉ thí trước tiên. “Nhóm thứ nhất, Mộc Thường của ngoại môn đấu với Diệp Lăng Nguyệt của Dã Luyện Đường.” Khi Tuyết trưởng lão tuyên bố thi đấu bắt đầu, đáy mắt còn lóe lên một vẻ thâm độc. Rút thăm chẳng qua là hình thức mà thôi, ông ta trước đó đã âm thầm mưu tính rồi. Vì để không gây ra sự hoài nghi của người khác, Tuyết trưởng lão không thể không phân phần lớn tuyển thủ gây sự chú ý vào trong các nhóm khác nhau, cũng là để bảo đảm ba người của Tuyết Phong đều có thể thăng hạng, ví dụ như con gái của ông ta Tuyết Huyên được phân vào cùng nhóm với người vô dụng Vũ Duyệt. Tuy nhiên, Tuyết trưởng lão không bỏ qua cho cái gai trong mắt Diệp Lăng Nguyệt này. Ông ta phân Diệp Lăng Nguyệt và Mộc Thường vào cùng một nhóm.