Tuyết Huyên nhìn viên đan dược chẳng khác gì độc dược, liền biến sắc. “Ý tỷ là sao? Tỷ muốn ta hạ độc Mã sư huynh?” Tuyết Huyên hoài nghi nhìn Tiểu Ô Nha. “Tiểu sư muội, muội nói gì vậy chứ, đây là một loại bí dược, chỉ cần muội cho huynh ấy ăn thì trong vòng ba ngày tu vi sẽ tăng lên gấp bội. Nhưng sau ba ngày, tu vi sẽ thuyên giảm một nửa, cần tĩnh dưỡng một tháng mới hồi phục.” Tiểu Ô Nha lắc đầu nói. Tuyết Huyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vị sư tỷ này thường ngày rất nhát gan, lại sợ phiền phức, ngay cả việc giết một con thú cũng không dám thì nói gì đến việc hạ độc Mã sư huynh. Hơn nữa tuy nàng hận Mã Chiêu nhưng không có ý định làm hại hắn. Tiểu Ô Nha trong lòng thầm khâm phục lão đại liệu sự như thần. Thật ra lão đại đưa cho nàng đúng là đan dược, nhưng loại cặn bã như Mã Chiêu tốt nhất nên trừ khử khỏi thế gian này, vì vậy đã hiến kế đổi thành độc dược. Lão đại từng nói Tiểu Ô Nha không hiểu tâm tình nữ nhi, nhất là không hiểu được tính cách của Tuyết Huyên, chính tình cảm sâu đậm ấy sẽ kiềm chế người nữ nhi. Giống như Tuyết Huyên đây, nói dễ nghe thì là si tình, nói khó nghe lại là mù quáng, nàng cho dù oán hận Mã Chiêu cũng quyết không làm hại đến hắn, không sớm thì muộn cũng sẽ làm hỏng kế hoạch của Diệp Lăng Nguyệt. Quả nhiên, phản ứng của Tuyết Huyên không nằm ngoài dự liệu của lão đại. Tiểu Ô Nha nhớ lại phản ứng của lão đại lúc trước... trong ánh mắt cũng không chút biểu cảm, đến giờ Tiểu Ô Nha mới chợt hiểu ra có lẽ vì lão đại cùng từng là người si tình, vì Phượng gia chủ hòa Quỷ Đế mới ra cơ sự này... Lão đại cơ hồ đã mất hết can đảm. Tiểu Ô Nha đang nghĩ ngợi thì Tuyết Huyên bỗng nhiên lại hỏi: “Sư tỷ, viên đan dược này tỷ lấy ở đâu ra? Nó thật sự có thể giúp tăng cao thực lực? Vật quý giá như vậy sao tỷ không để dành cho chính mình?” Tuyết Huyên hoài nghi hỏi. “Tiểu sư muội, ta và muội tình thân như thủ túc, ta cũng không giấu diếm gì muội nữa. Viên đan dược này là báu vật gia truyền của ta, vốn dĩ ta muốn dùng nó trong đợt thi đấu sắp tới, nhưng mấy hôm trước khi dâng trà, ta vô tình nghe được sư phụ cùng Nguyệt trưởng lão bàn tính sẽ cho người thắng cuộc vào cổ chiến trường. Ta nghe nói cổ chiến trường là một nơi rất đáng sợ, phận nữ nhi như ta không có trưởng bối nâng đỡ, nếu đi cũng chỉ có con đường chết.” Tiểu Ô Nha cảm thán nói. Tuyết Huyên nghe xong, nhớ lại vị sư tỷ này trước khi nhập môn đúng là xuất thân từ thế gia luyện đan dược, lời của tỷ ấy càng thêm đáng tin. “Sư tỷ, hay cho tỷ tự mình tìm hiểu, người vào chiến trường cổ gặp trăm hại mà không có lấy một lợi ích nào, ta nói thật cho tỷ biết, ngay cả Triệu Thiên Lang sư huynh cũng phải bỏ mạng ở chiến trường cổ. Nhưng nếu đổi lại là ta thì sẽ khác, vì ta có phụ thân nâng đỡ, một khi vào cổ chiến trường sẽ có thể cùng Mã sư huynh đồng sinh cộng tử. Viên đan dược này ta xin nhận lấy, sau này ta sẽ nói tốt về tỷ trước mặt phụ thân ta.” Tuyết Huyên không còn nghi ngờ gì, nàng cầm lấy viên đan dược, trong lòng hớn hở. Có được đan dược thần kỳ, nàng lại âm thầm theo dõi Phi Nguyệt, tin rằng không bao lâu nữa sẽ biết được những nữ đệ tử khác cũng bị cướp đi nam nhân giống như nàng, nàng mong đợi đến ngày thi đấu, đó cũng sẽ là ngày tận kiếp của Phi Nguyệt. Tuyết Huyên dương dương đắc ý đi ra. Tiểu Ô Nha xem như đã hoàn thành nhiệm vụ Diệp Lăng Nguyệt giao phó. “Ha ha, thật ngu xuẩn, đúng là đệ nhất ngu xuẩn, ta phải mau báo tin này cho chủ nhân.” Tiểu Ô Nha thầm vui mừng, vội vàng đến gặp Diệp Lăng Nguyệt để báo tin. Trong tiểu viện, Diệp Lăng Nguyệt nghe Tiểu Ô Nha tường thuật lại sự việc thì không khỏi lấy làm vui mừng. Mọi việc còn thuận lợi hơn nàng dự liệu, chỉ có điều Tuyết Huyên kia cũng không hề đơn giản và ngu ngốc như nàng nghĩ, lại còn biết bày kế liên hợp với đám nữ đệ tử đối phó với Hồng Minh Nguyệt. Chỉ nghĩ đến đây, Diệp Lăng Nguyệt đã cảm thấy sung sướng. Nàng cũng nóng lòng chờ đến ngày thi đấu môn phái. Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt chợt nhớ ra điều gì đó. Tiểu Ô Nha có nói Tuyết trưởng lã cùng Nguyệt trưởng lão có nhắc đến việc Triệu Thiên Lang tử chiến ở cổ chiến trường. Diệp Lăng Nguyệt nhớ lại chuyện xưa, cảm thấy không được bình thường. Chuyện của Triệu Thiên Lang, Hoa trưởng lão trước nay một mực giữ bí mật, hơn nữa bọ họ cũng luôn cho rằng Triệu Thiên Lang chỉ bị mất tích. Nhưng Tuyết trưởng lão và Nguyệt trưởng lão không những biết được chuyện này, còn chắc chắn Triệu Thiên Lang đã chết. Bọn họ có thể khẳng định như vậy, chỉ có hai khả năng, một là có người tận mắt thấy Triệu Thiên Lang bị giết, cũng có thể Triệu Thiên Lang bị chính Tuyết Phong hoặc Nguyệt Phong sát hại. Xem ra, Cô Nguyệt Hải bề ngoài lặng như mặt hồ, nhưng bên trong lại có ẩn tình. Diệp Lăng Nguyệt trầm tư. “Tiểu Ô Nha, ngươi làm nội gián ở Tuyết Phong nhất định phải chú ý an toàn, nếu thấy điều gì bất thường phải lập tức rời đi. Nhớ phải đề phòng Mã Chiêu và Tuyết Huyên, nhất là Tuyết Huyên, không được để nàng ta hành động thiếu suy nghĩ trước ngày thi đấu. Ta phải cho Hồng Minh Nguyệt nếm thử mùi vị cay đắng, muôn phần ô nhục.” Diệp Lăng Nguyệt sắc mặt âm trầm, Hồng Minh Nguyệt có kết cục thế này đều là do ả gây ra. Diệp Lăng Nguyệt cùng Tiểu Ô Nha vừa bàn bạc xong thì bỗng âm thanh từ chỗ Hỗn Nguyên Lão Tổ truyền đến. Sau khi từ Thiên Cương Điện trở về, Diệp Lăng Nguyệt ở lại chỗ của Hỗn Nguyên Lão Tổ ở Địa Sát Ngục để tương trợ Địa Sát Quân Vương đề phòng Thiên Khôi Điện Chủ trả thù. Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, Thiên Khôi Điện Chủ lại không hề có bất kỳ động tĩnh nào. Hỗn Nguyên Lão Tổ lần này phát cảnh báo nhất định là việc có liên quan đến Thiên Khôi Điện Chủ, rất có thể là Thiên Khôi Điện Chủ đến báo thù. Diệp Lăng Nguyệt không chần chờ, lập tức đến Địa Sát Ngục. Vừa tiến vào Địa Sát Ngục, Hỗn Nguyên Lão Tổ lập tức báo lại tình hình: “Chủ nhân, Thiên Khôi Điện Chủ rốt cục đã có động tĩnh, hắn đang mang theo một đám chiến sĩ Thiên Cương chuẩn bị đến Thiên Cương Lôi Hải, thảo phạt Địa Sát Ngục.” Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe xong, không hề tỏ vẻ hoảng hốt, trái lại nàng chỉ chau mày. “Xem như hắn tới đúng lúc, những chuyện ta dặn các ngươi chuẩn bị đã xong chưa?” “Khởi bẩm chủ nhân, tất cả đều đã chuẩn bị xong” Hỗn Nguyên Lão Tổ vừa dứt lời, liền phất tay ra hiệu cho hơn mười tên Địa Sát Quân Vương đi ra. Đám Địa Sát Quân Vương này ai cũng đều trang bị vũ trang hạng nặng, phía sau còn đeo cung tên.