Không thấy nữa? Con kiến kia đi đâu rồi? Cái đuôi của kim giác đại mãng dừng lại ở giữa không trung. Nó bối rối đi bốn phía tìm bóng dáng của Diệp Lăng Nguyệt. Chính vào lúc này, Diệp Lăng Nguyệt chợt xuất hiện từ đỉnh đầu của kim giác đại mãng. “Ở đây này, bò sát nhỏ!” Diệp Lăng Nguyệt rơi đúng trên đầu kim giác đại mãng. Hai chân kéo chặt lấy cổ đại mãng, hai tay nàng nắm thành quyền tập trung toàn bộ Nguyên Lực. Một quyền lại một quyền, những quả đấm tới tấp như mưa, liên tiếp giáng lên đầu kim giác đại mãng. Nếu đổi thành một quả đấm bình thường, cho dù đối phương là Hậu Thiên hay thậm chí là Tiên Thiên cao thủ, thì kim giác đại mãng da dày thịt béo cũng hoàn toàn không để ý tới. Nhưng Diệp Lăng Nguyệt lần này “Khoa tay múa chân” lại có chút không giống. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, mỗi một quyền Diệp Lăng Nguyệt vung lên, giữa kẽ tay còn lóe lên những đốm sáng màu vàng. Bên trong luồng ánh sáng màu vàng, lại xen lẫn những vệt sáng màu xanh. Ở những kẽ hở giữa các ngón tay của nàng, còn kẹp ba chiếc Long Tiên Châm tôi luyện Băng Ngưng Độc. Chỉ trong nháy mắt dùng Huyết Văn Chủy để thu hút sự chú ý Kim Giác đại mãng. Diệp Lăng Nguyệt liền tiến vào Hồng Mông Thiên, làm cho Kim Giác đại mãng hoàn toàn không thể tìm ra hành tung của nàng. Kim Giác đại mãng quả nhiên đã bị mắc lừa. Long Tiên Châm vô cùng sắc nhọn, một châm đâm xuống nếu cắm vào thịt ít nhất phải sâu tới mấy tấc. Lân Giáp của Kim Giác đại mãng mặc dù chắc chắn nhưng cũng bị Long Tiên Châm đâm bể đầu chảy máu. Đó quả là cây châm lợi hại đâm đúng bộ huyệt nguy hiểm, thêm nữa được tôi luyện Băng Ngưng độc. Đầu của Kim Giác đại mãng có thể gọi là cứng như kim loại, rất nhanh đã thối rữa, lộ ra ngoài là một bộ xương. Chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ thấy đau như thế nào. "Xoẹt" Kim Giác đại mãng bị hành hạ đến thoi thóp. Lúc sắp chết, nó dùng toàn bộ Nguyên Lực của cơ thể, phần đuôi cuộn lại, quăng Diệp Lăng Nguyệt rồi mới ra đi. Độc tính của Kim Giác đại mãng phát tác, không ngừng lăn lộn trên thân cây. Trên cây Bất Tử Mộc, vô số lá cây và cành khô đều bị nghiền thành tro bụi. Diệp Lăng Nguyệt sau một phen phát lực, cũng cảm thấy tay chân như muốn nhũn ra. Nàng bị hất ra sau, rơi vào trong ổ Phượng Hoàng ở một bên. Phía sau lưng, ba quả trứng Phượng Hoàng bị va chạm lăn lông lốc. Trong số đó, hai quả trứng Phượng Hoàng một đỏ một xanh lăn đến một góc trong ổ. Mà quả trứng Phượng Hoàng thông thường nhất kia lại lăn về phía kia Kim Giác đại mãng. “Không được rồi!” Diệp Lăng Nguyệt thất kinh, nàng không cần biết tình huống trước mắt nguy hiểm thế nào. Hai tay giương lên, muốn ôm lấy quả trứng Phượng Hoàng kia. Nào biết được, cái đuôi của Kim Giác đại mãng bị Băng Ngưng độc hành hạ nửa sống nửa chết vẫn có thể quét qua, quả trứng Phượng Hoàng kia bị nó cuốn lại nuốt thẳng xuống. Trứng Phượng Hoàng vừa rơi vào trong miệng rắn. Thân thể Kim Giác đại mãng điên cuồng hấp thu Phượng Hoàng thụy quang bên trên quả trứng Phượng Hoàng kia. Đầu nó vốn là máu thịt be bét, vết thương cũng rất nhanh chóng khép lại. Không chỉ có vậy, cái bọc cứng trên trán Kim Giác đại mãng đang không ngừng lớn lên, tại ấn đường từ từ mọc lên một cái sừng màu vàng. Tiểu Chi Ước nhìn một cái, đã biết là việc lớn không hay. Chủ nhân chạy mau. Kim Giác đại mãng nuốt trứng Phượng Hoàng e là đang chuẩn bị lên cấp. “Chi Ước!” Tiểu Chi Ước không ngừng kêu lên, tỏ ý bảo Diệp Lăng Nguyệt mau chạy đi. Một khi đã biến thành Kim Giác Giao, mười người như chủ nhân cũng không đủ để Kim Giác Giao nuốt a. Kim Giác đại mãng còn đang không ngừng hấp thu Phượng Hoàng thụy quang trên trứng Phượng Hoàng. Thân thể nó đang không ngừng thay đổi. Chỉ cần một khắc đồng hồ, nó đã có thể trở thành Kim Giác Giao đầu tiên trong Vân Mộng chiểu. Diệp Lăng Nguyệt cũng hiểu ra, nếu là bỏ qua cơ hội chạy trốn lần này thì nàng sẽ chết chắc. Nhưng nếu cũng đã đến ổ Phượng Hoàng, há lại tay không mà trở về. Diệp Lăng Nguyệt cắn răng một cái, bất chấp tất cả không cần biết đúng sai, nhắm ngay lấy quả trứng Phượng Hoàng màu đỏ kia muốn cướp đi. Dù sao thì nàng cũng có Hồng Mông Thiên trong tay, đánh chết cũng phải cướp một cái, cùng lắm là cả người mang theo trứng cùng trốn vào Hồng Mông Thiên. Ngay lúc ngón tay của Diệp Lăng Nguyệt sắp đụng vào trứng Phượng Hoàng màu lửa đỏ. Bất Tử Mộc lay động không ngừng, trên mặt hồ vốn phẳng lặng giống như trải qua một cơn lốc đang nổi dậy, cuốn lên những con sóng lớn cao mấy chục mét. Tay nàng trơn trượt không sờ được nổi trứng Phượng Hoàng. Nhưng lại tóm được thứ gì đó ở trong ổ Phượng Hoàng. Trên bầu trời, thoáng cái có hai đám mây trôi tới. Như tiếng sáo, tiếng trống kêu không dứt ở bên tai. Hai con chim rất xinh đẹp, xuất hiện ở phía trên của ổ Phượng Hoàng. Cùng lúc với sự xuất hiện của hai con chim to kia. Phía chân trời phủ đầy mây với đủ loại màu sắc. Một cổ uy áp vừa cổ xưa lại vừa thần thánh, bao phủ lấy toàn bộ Bất Tử Mộc. Một con trong số đó, cả người phủ kín một bộ lông màu xanh lam. Còn con khác một thân hỏa vũ. Phía sau lưng bọn chúng cũng là những chiếc đuôi ngũ sắc. Tư thái của chúng ưu mỹ, khí thế phi phàm. Vợ chồng Phượng Hoàng xuất hiện, khiến cho cả bầu trời Vân Mộng chiểu xuất hiện một mảnh Phượng Hoàng hà quang. Vân Mộng chiểu lập tức trở thành một nơi tiên cảnh. Đây chính là chủ nhân của ổ Phượng Hoàng. Hai vợ chồng Băng Hoàng và Hỏa Phượng. Hai vợ chồng mới vừa mới rời khổ tổ, đã thấy cục diện thay đổi của Kim Giác đại mãng. Hai con Thần Thú đã sớm Thông Linh, chỉ cần nhìn qua thì lập tức hiểu ra. Thấy vợ chồng Phượng Hoàng trở lại. Kim giác đại mãng vốn đã lên cấp, ngay lập tức bị dọa sợ cho hồn bay phách tán. Nhìn thấy ba quả trứng Phượng Hoàng chỉ còn lại hai quả, lại thấy cái bụng tròn nung núc của Kim Giác đại mãng. Vợ chồng Phượng Hoàng giận tím mặt. Trong miệng của Hỏa Phượng phun ra một chùm hỏa diễm. Những chiếc vảy cứng rắn của Kim Giác đại mãng bị cháy thành một khối than đen xì, rào rào rụng đầy đất. Ở đầu bên kia, Băng Hoàng túm lấy được phần đuôi của Kim Giác đại mãng. Móng vuốt sắc bén xé toạc một tiếng cào rách lớp xà bì rắn chắc của Kim Giác đại mãng kia. Quả trứng Phượng Hoàng bị Kim Giác đại mãng hấp thu phần lớn Phượng Hoàng thụy quang cũng rơi ra. Chỉ trong chốc lát, một con Kim Giác đại mãng sáu bảy tầng liền bị vợ chồng Phượng Hoàng miểu sát. Diệp Lăng Nguyệt bị dọa sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người. Lúc này, nàng nào dám chạy tới cướp trứng, trong đầu chỉ có hai chữ “chạy mau.” Nhưng lúc này nàng lại đột nhiên phát hiện, tinh thần lực của mình lại bị mất đi hiệu lực. Diệp Lăng Nguyệt nào biết, bộ tộc Phượng Hoàng, đồng thời cũng là chuyên gia về phương diện tinh thần lực. Ở trước mặt thần thú Phượng Hoàng, trừ khi nắm giữ cấp bậc Phương Tiên, nếu không thì tinh thần lực khác sẽ tự động mất đi hiệu lực. Sau cái chết thảm của Kim Giác đại mãng. Quả trứng Phượng Hoàng trong bụng nó cũng lăn ra ngoài. Nói ra cũng rất trùng hợp, quả trứng kia, không lệch đi đâu mà lại lăn tới bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt. Thấy quả trứng Phượng Hoàng lăn ra khỏi bụng rắn. Băng Hoàng phát ra tiếng kêu rất thê lương. Nước mắt trong suốt từ khóe mắt rỉ ra. Diệp Lăng Nguyệt cũng chớp mắt nhìn quả trứng Phượng Hoàng kia. Phát hiện ra không bao lâu, quả trứng Phượng Hoàng vốn còn lớn hơn so với trứng Đà Điểu nay lại trở nên chỉ lớn chừng bằng nắm đấm. Nhìn kỹ thì cũng chẳng khác gì so với quả trứng gà. Thảm hại hơn là, những tia Phượng Hoàng thụy quang trên trứng Phượng Hoàng vốn vẫn luôn tản mát giờ đã biến mất không còn một dấu vết. Ở trên vỏ trứng, còn xuất hiện thêm một số những đốm độc màu xanh lá diện tích bằng khoảng nửa quả trứng. Đó là bởi vì bị dịch trong dạ dày của Kim Giác đại mãng ăn mòn gây ra. Thấy trứng Phượng Hoàng như thế, vợ chồng Phượng Hoàng đều hiểu ra. Quả trứng Phượng Hoàng này rất có thể sẽ trở thành một viên tử đản, Tiểu Phượng Hoàng có lẽ sẽ không còn có cơ hội được ấp nở ra.