Thanh kiếm đó trong tay Tuyết Huyên là một thanh bảo kiếm sơ phẩm bậc Thiên. Là Tuyết trưởng lão vì con gái yêu của ông ta mà dùng nội lực của chính mình ngưng tụ thành. Kiếm này hàn khí thúc bách, mang theo độc băng hàn, nếu người mà chạm vào một chút thì huyết dịch sẽ đóng băng, toàn thân cứng đờ, không quá nửa canh giờ tạng phủ sẽ vỡ vụn mà chết. Mộc Sảng một ngày đã chịu hai lần sỉ nhục nên nản lòng thoái chí, nàng ta đã nảy sinh ý muốn tìm đến cái chết. Nào biết chính vào lúc này một tiếng rít vang lên bên tai, thân hình của Diệp Lăng Nguyệt trong nháy mắt bay nhanh như hồng nhạn. Một chưởng đón lên phía trước, sức mạnh Thiên Địa từ trong lòng bàn tay phun ra, luồng sức mạnh đó trong vẻ hùng hồn có mang theo vài phần âm nhu, khác biệt rất lớn so với bất kỳ một loại sức mạnh ngũ hành nào. Kiếm hơi băng của Tuyết Huyên đã xẹt qua mũ của Diệp Lăng Nguyệt, kiếm rời khỏi tay, cổ tay nàng ta phát ra tiếng trật khớp răng rắc. Một cơn đau như đâm vào tim ập tới, Tuyết Huyên đã ngã vào tay Diệp Lăng Nguyệt, yết hầu bị Diệp Lăng Nguyệt khóa chặt. Mũ rớt xuống trên mặt đất, Diệp Lăng Nguyệt lộ ra dung mạo thật sự. "Sao lại là ngươi?" Hồng Minh Nguyệt không thể ngờ người đi cùng Mộc Sảng lại là Diệp Lăng Nguyệt. "Tiện..." Tuyết Huyên mở miệng liền mắng, còn chưa mắng ra lời thì Diệp Lăng Nguyệt trở tay đánh một tát vào mặt nàng ta. Một tát này có mang theo sức mạnh Thiên Địa, một bạt tai đánh xuống khiến trong miệng Tuyết Huyên tê tái, mấy cái răng cửa đã bị quạt gãy. Mã Chiêu cũng thay đổi sắc mặt, hắn tuyệt đối không ngờ rằng Diệp Lăng Nguyệt sẽ to gan như thế. "To gan, còn không thả sư muội ta ra." Tia sáng lạnh lùng trong mắt hắn chợt lóe qua, dưới chân đạp mạnh tựa như một con hùng ưng sải cánh bay lên, đánh về phía Diệp Lăng Nguyệt. "Ai dám làm bừa thì ta sẽ giết nàng ta, ta cũng muốn xem thử là thân pháp ngươi nhanh, hay là tay của ta nhanh." Diệp Lăng Nguyệt tóm lấy kiếm hơi băng, kề vào dưới cằm của Tuyết Huyên. Kiếm hơi băng lạnh giá khiến da của Tuyết Huyên đông lại thành màu tím xanh, thân thể của nàng ta không chịu được mà run lên. Mã Chiêu thấy thế thì dừng lại giữa không trung, đành phải thu nguyên lực lại. "Sư huynh, tiện... nhân này là kẻ điên nên huynh đừng có làm bậy, nàng ta thật sự sẽ giết muội đó, mau tìm cha muội tới cứu muội." Tuyết Huyên bị đánh đến nỗi mặt mày xơ xác, cô coi như đã phát hiện ra nữ tạp dịch trông có vẻ im lặng không lên tiếng này chính là một kẻ điên. Nàng ta căn bản mặc kệ cô là thân phận gì, nàng ta thực sự sẽ giết cô. "Sư muội, muội đừng sợ, vi huynh sẽ cứu muội." Mã Chiêu cũng sa sầm mặt, hắn nhìn Mộc Sảng đang ngây ngốc ở bên cạnh. Giọng hắn có hơi dịu dàng. "Mộc cô nương, vừa rồi đều là tiểu sư muội của ta không đúng. Muội ấy tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cô nói bạn cô hãy thả muội ấy ra, lát nữa ta sẽ bảo muội ấy nhận lỗi với các cô." Lời của Mã Chiêu không biết Mộc Sảng có nghe lọt tai không, nàng ta ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Nguyệt. "Ngươi cứu ta làm gì, ta đã nói rồi không cần ngươi cứu. Lần này, hai chúng ta đều xong đời rồi." Cưỡng ép con gái của trưởng lão Tuyết Phong, với thân phận của nàng ta và Diệp Lăng Nguyệt thì kết cục chỉ sẽ càng thảm hơn so với việc bị coi là kẻ trộm. "Ngươi coi thường tính mạng mình như vậy có xứng đáng với anh trai đã mất của ngươi không. Vả lại, ngươi chết rồi thì Dã Luyện Đường chúng ta cũng phải chịu tiếng xấu cùng với ngươi, ngươi chết yên được sao? " Lời của Diệp Lăng Nguyệt khiến sắc mặt của Mộc Sảng thay đổi, cổ họng nàng ta động đậy, vẻ tuyệt vọng trong đáy mắt đột nhiên tan biến. Mộc Sảng lau khô nước mắt, đột nhiên đứng thẳng lưng lên. "Nói đúng lắm, cho dù có chết cũng phải kéo theo người chịu tội. Các ngươi nghe đây, muốn bọn ta thả nàng ta cũng được, ta không muốn gặp Tuyết trưởng lão, chúng ta muốn gặp chưởng giáo." Trong lòng Mộc Sảng rất rõ, nếu thật sự để Tuyết trưởng lão tới thì nàng ta và Diệp Lăng Nguyệt đều phải chết. Cho dù là trở về Ngoại Môn thì Hùng quản sự cũng không thể giúp được bọn họ. Hiện giờ người có thể rửa sạch tội danh của họ chỉ có một mình chưởng giáo Vô Nhai thôi. Diệp Lăng Nguyệt gật đầu tán thành, lần này Mộc Sảng hiếm thấy làm được một việc đúng đắn. Mã Chiêu và Hồng Minh Nguyệt nghe xong thì có vài phần do dự. Diệp Lăng Nguyệt xiết chặt tay, kiếm hơi băng lại tiến gần thêm một chút, Tuyết Huyên liền sợ tới mức khóc lên. "Đừng, ngươi chớ làm bậy. Trên người ta có lệnh bài mở dịch chuyển trận, các ngươi muốn đi đâu cũng được, đừng giết ta." Diệp Lăng Nguyệt và Mộc Sảng nghe xong thì cắp Tuyết Huyên lên, rồi lui xuống dưới núi. "Còn đứng ngây ra đó làm gì, lập tức đi thông báo cho Tuyết trưởng lão. Phi Nguyệt, chúng ta cùng đến Vô Nhai Phong." Mã Chiêu cũng rất buồn bực, người nào cũng đều không lo. Chỉ là một đôi bông tai mà gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng hắn đã sớm nghĩ xong rồi, dù là đối chất ở trước mặt chưởng giáo Vô Nhai thì chỉ cần hắn và Phi Nguyệt nói thống nhất, cộng thêm thân phận của Tuyết Huyên thì hai nữ tạp dịch đó lần này cũng không thể không chết. Diệp Lăng Nguyệt và Mộc Sảng kéo theo Tuyết Huyên, tìm đến dịch chuyển trận ở dưới chân núi Tuyết Phong. Ba người cùng vào dịch chuyển trận. Bóng dáng vừa mới biến mất thì trên Tuyết Phong có một luồng sóng nguyên lực cuồn cuộn ngất trời. Một người trung niên tóc đen râu đen, nộ khí đằng đằng xông xuống. "Sư phụ." Đám người Mã Chiêu vội vàng chạy đến.” Đệ tử đến chậm một bước, tiểu sư muội bị hai người của Dã Luyện Đường bắt đi rồi.” "Phản rồi, chỉ là hai tạp dịch thấp hèn mà lại dám bắt con gái của ta. Tên tiểu tử Hùng Lực đó thật đúng là không có kỷ luật. Sai người tìm Hùng Lực tới đây. Bổn trưởng lão lần này không vặn cổ hai kẻ thấp hèn đó xuống thì ta sẽ không mang họ Tuyết." Tuyết trưởng lão dứt lời, phát ra một loạt tiếng gào phẫn nộ, ông ta thậm chí không dùng dịch chuyển trận mà trực tiếp phá vỡ đại trận bảo vệ núi, bay vút về hướng núi Vô Nhai. Chúng đệ tử Tuyết Phong đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Duy chỉ có Hồng Minh Nguyệt đứng ở một bên, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt. Diệp Lăng Nguyệt ơi Diệp Lăng Nguyệt, uổng cho hai năm qua ta vẫn luôn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn tìm cơ hội hãm hại ngươi, không ngờ chính ngươi không chịu thua kém mà chọc vào Tuyết trưởng lão trước. Lần này, ta lại muốn thử xem ai có thể bảo vệ được ngươi. "Phi Nguyệt, chúng ta cũng nhanh đi theo." Mã Chiêu thúc giục Hồng Minh Nguyệt, hai người cũng vội vàng chạy về phía Vô Nhai Phong. Mãi đến khi đưa Tuyết Huyên vào dịch chuyển trận, Mộc Sảng mới bắt đầu nghĩ mà sợ. "Diệp Lăng Nguyệt, có phải chúng ta gây ra họa lớn rồi không?" "Dù sao thì cũng gây ra rồi, ngươi bình tĩnh một chút. Lát nữa ở trước mặt chưởng giáo Vô Nhai chỉ cần nói hết tất cả sự thật là được rồi. Ta nghĩ ngoại trừ Tuyết trưởng lão ra, Hùng quản sự và Ông Lão Câu Cá cũng sẽ tới, chúng ta chưa hẳn sẽ có chuyện." Diệp Lăng Nguyệt suy tính. Ở phía trước một loạt ánh sáng nhấp nháy, trước mắt ba người Diệp Lăng Nguyệt sáng rực, một cảnh tượng rừng núi yên tĩnh thư thái xuất hiện trước mặt. Đây là lần thứ hai Diệp Lăng Nguyệt vinh dự được đến Vô Nhai Phong, so với lần trước đó thì hình như tình cảnh lần này còn gay go hơn nhiều. "Nói cho bọn ta biết, chưởng giáo Vô Nhai sống ở đâu?" Diệp Lăng Nguyệt đẩy đẩy Tuyết Huyên, nàng ta chỉ có thể đỏ mắt chỉ chỉ phía trước. Hai cô gái nháy mắt ra hiệu, liền tiến lên trước. Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt và Mộc Sảng đi ra từ dịch chuyển trận, Tần Tiểu Xuyên vừa đúng lúc ngang qua. "Ồ, bóng dáng đó sao trông giống thê tử của lục sư đệ thế nhỉ? Chẳng lẽ là đến tìm lục sư đệ." Tần Tiểu Xuyên nói lẩm nhẩm, hắn sờ lên đầu nghĩ ngợi, vẫn quyết định đi thông báo cho tiểu Đế Tân một tiếng.