Năm chữ chiến trường Cửu Châu cổ này giống như có ma lực vậy, khiến cho lão tứ trước đó còn “uất ức không thôi” trong nháy mắt đã yên tĩnh trở lại. Chiến trường cổ, đối với phần lớn võ giả trên đại lục Thanh Châu mà nói đều xa lạ. Nhưng đối với đệ tử chủ chốt của tam tông mà nói, lại là sự tồn tại vừa thần thánh lại vừa khiến cho người ta kính nể. Đơn giản là vì ở toàn bộ đại lục, người có thể tiến vào chiến trường cổ vô cùng ít. Thế nhưng những người sau khi vào chiến trường cổ mà lại có thể thuận lợi quay về thì cuối cùng đều trở thành người có tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục. Một số người may mắn thì nhờ đã tích lũy đủ công huân tại chiến trường cổ mà trực tiếp thành thần ở đó, dấn thân vào Thần giới. Nhưng đó đều là việc sau này, muốn vào chiến trường cổ thì cũng phải có tư cách đó, trước tiên phải giành được thắng lợi ở thi đấu môn phái. Mấy kỳ trước, chỉ có ba đệ tử ưu tú nhất giành được ba hạng đầu mới có thể vào chiến trường cổ. Lần này, mười hạng đầu cũng có thể tham gia, đây rõ ràng là một tin vô cùng tốt. Thi đấu môn phái là việc trọng đại của Cô Nguyệt Hải. Cứ hai năm một lần, dựa theo quy định thì chỉ có đệ tử gia nhập môn phái trong vòng năm mươi năm mới có thể tham gia. Nếu giành được ba hạng đầu của kỳ thi đấu thì lần sau sẽ không cho phép tham gia nữa. Trong sáu vị đệ tử của chưởng giáo Vô Nhai, cộng thêm tiểu Đế Tân mới gia nhập thì tổng cộng có ba người gia nhập môn phái chưa đủ năm mươi năm. Trong đó tứ sư huynh của tiểu Đế Tân đã từng tham gia một lần, nhưng trong trận tỉ thí tiến vào mười hạng đầu thì đã thua người của Tuyết Phong, còn ngũ sư tỷ của tiểu Đế Tân vì lý do thân thể nên vẫn chưa từng tham gia thi đấu. "Sư phụ, sau khi con đã uống đan dược do Thiên Dược Sư luyện chế thì thân thể đã đỡ hơn một chút, năm nay con muốn tham gia." Trong số các đệ tử, tiểu ngũ có cảm giác tồn tại yếu nhất đột nhiên mở miệng nói. Những đệ tử này của chưởng giáo Vô Nhai có hình dáng tướng mạo khác nhau, thế nhưng mỗi người đều có sở trường riêng. Trong đó đa số mọi người đều là vì thiên phú hơn người một bậc mới được thu nhận làm đệ tử, song có hai người ngoại lệ. Thứ nhất chính là Tần Tiểu Xuyên được gọi là lão tứ, người còn lại chính là tiểu ngũ Vũ Duyệt. Thân thế Tần Tiểu Xuyên phức tạp, hắn là cô nhi mà năm đó khi chưởng giáo Vô Nhai đưa một đám đệ tử tiến vào chiến trường cổ đã nhặt được trên chiến trường, không rõ thân thế. Về phần tiểu ngũ Vũ Duyệt, nàng ta lại là con gái của một người sư đệ của chưởng giáo Vô Nhai. Cha mẹ của nàng ta bởi vì một lần thực hiện nhiệm vụ môn phái đã không may vong mạng, mẹ nàng ta lúc lâm nguy đã sinh hạ Vũ Duyệt. Người thì giữ được nhưng đan điền của Vũ Duyệt lại bị ảnh hưởng, chỉ có thể ngưng tụ nguyên lực bằng nửa người khác. Vì vậy tu vi của Vũ Duyệt cũng yếu nhất trong số các đệ tử, thậm chí còn kém hơn cả tiểu Đế Tân vừa mới gia nhập không lâu, chứ chưa nói gì đến việc tham gia thi đấu môn phái. Mấy vị sư huynh tỷ đệ khác vì không muốn làmVũ Duyệt buồn nên trước giờ không nhắc đến chuyện này trước mặt nàng ta. Không ngờ rằng lần này, Vũ Duyệt xưa nay là người hướng nội lại chủ động xin tham gia. "Vi sư cũng có dự định này. Tiểu ngũ, đan điền của con khác với người thường, chỉ có thể dùng nội đan cấp Thiên Yêu luyện hóa thành đan dược mới có thể hoàn toàn chữa trị tận gốc. Thế nhưng, Yêu tộc đã tuyệt tích nhiều năm, hiện giờ nơi duy nhất có thể săn yêu cũng chỉ có chiến trường cổ mà thôi. Mấy năm qua, chỉ có ba hạng đầu của kỳ thi đấu mới có thể tiến vào chiến trường cổ, năm nay mười hạng đầu thì có thể vào cho nên vi sư cũng muốn con tham gia lần thi đấu này." Chưởng giáo Vô Nhai nhìn gương mặt quá gầy đó của Vũ Duyệt, than thở một tiếng. Đối với tiểu ngũ, ông ấy trước sau vẫn cảm thấy có chút mắc nợ. Vốn dĩ nhiệm vụ môn phái năm đó nên do ông ấy hoàn thành, nhưng ông ấy vì một số việc riêng mà trì hoãn. Ông ấy vẫn luôn cảm thấy là mình đã hại chết cha mẹ của tiểu ngũ. "Sư phụ, còn có con nữa, người đừng quên đồ nhi con đó nha. Lần trước con bị tên Khâu Tôn Tử đó của Tuyết Phong đánh bại. Việc này đã bị nói cả mấy năm rồi, lần này con nhất định phải thắng lại." Lão tứ Tần Tiểu Xuyên cũng đưa mặt ra sáp lên trước. Mục đích của hắn và tiểu ngũ không giống nhau, hắn muốn tham gia thi đấu môn phái, ngoài việc báo mối thù hai năm trước ra thì hắn còn có một lý do riêng. Hắn vẫn luôn muốn biết cha mẹ thân sinh của mình là ai, có lẽ đến chiến trường cổ nơi hắn sinh ra thì có thể tìm được một chút manh mối. "Sẽ cho con một cơ hội, lần này nếu còn thua nữa thì ta sẽ vứt con đến Ngoại Môn đi làm tạp dịch, bớt đi việc ngày ngày con làm mất mặt Vô Nhai Phong." Ông ấy lại nhìn mấy đệ tử xung quanh một cái, nói do dự. "Thực ra hôm nay vi sư gọi các con tới đây là muốn bàn bạc với mấy đứa. Các con cảm thấy tiểu lục có nên tham gia thi đấu môn phái lần này không?" Điều chưởng giáo Vô Nhai đau đầu nhất vẫn là vấn đề của tiểu Đế Tân. Nói ra thì trong số các đệ tử của ông, khoảng cách tuổi tác có hơi lớn. Đại ca từng trải nhiều nhất nhập môn đã hơn một trăm năm mươi năm, tu vi cũng đã có thể sánh với Thần Thông Cảnh, cũng được xem như thân thể bán thần rồi. Lão nhị và lão tam cũng đều đã gia nhập môn phái hơn trăm năm, bảy tám chục năm rồi. Bọn họ cũng đều đã tham gia thi đấu môn phái, hơn nữa là người giành được thành tích ba hạng đầu. Nhưng bắt đầu từ lão tứ, mỗi lần thi đấu môn phái thì dưới trướng của chưởng giáo Vô Nhai không có ai tiến vào mười hạng đầu. Việc này theo chưởng giáo Vô Nhai thấy, hiển nhiên là việc rất mất mặt. Lần này, tuy nói lão tứ cùng tiểu ngũ đều sẽ tham gia nhưng hai người này, một người khinh suất, một người thân thể quá kém, có thể vào được mười hạng đầu không thì vẫn chưa biết, còn lại thì chỉ có tiểu Đế Tân thôi. Nhưng tuổi tác của đứa trẻ này... Chưởng giáo Vô Nhai hoài nghi, nếu ông ấy phái tiểu Đế Tân ra trận thì mấy phong khác có nói ông ấy ngược đãi trẻ con hay không. "Sư phụ. Tuổi của tiểu lục quá nhỏ, thi đấu môn phái lần này hay là tạm thời khoan để đệ ấy tham gia." Người đang nói là đại đệ tử của chưởng giáo Vô Nhai, hắn tâm tư tinh tế, suy nghĩ cũng chu đáo nhất. "Đệ lại không thấy vậy, khả năng lĩnh ngộ của tiểu lục cực cao, mấy ngày trước đệ còn giao đấu với đệ ấy. Tiểu lục đã có thể đánh hòa với đệ rồi." Người nói là Tần Tiểu Xuyên. "Ngươi còn nói mà không biết xấu hổ, nó nhập môn bao lâu, ngươi nhập môn bao lâu." Chưởng giáo Vô Nhai mắng. Mấy đệ tử khác cũng đều mỗi người mỗi ý. "Sư phụ, chi bằng sáng sớm ngày mai người gọi tiểu lục đến, nghe thử ý của đệ ấy xem sao. Đứa trẻ đó thông minh hơn người, chắc hẳn cũng có suy nghĩ của mình." Cuối cùng, vẫn là tam đệ tử của chưởng giáo Vô Nhai giải quyết dứt khoát, mấy người khác cũng đều cảm thấy tiểu Đế Tân hẳn là sẽ có chủ kiến của mình. Chưởng giáo Vô Nhai nghe xong, ngày hôm sau quả nhiên triệu tiểu Đế Tân đến hỏi. Hai thầy trò ở trong phòng trò chuyện bí mật cả một buổi sáng, đợi đến lúc tiểu Đế Tân đi ra, chưởng giáo Vô Nhai đã quyết định thi đấu môn phái lần này, Vô Nhai Phong sẽ phái ra ba đệ tử tham gia. "Nếu có thể giành được ba hạng đầu thi đấu môn phái, con có thể đại diện môn phái tiến vào chiến trường cổ. Linh khí Thiên Địa trong chiến trường cổ gấp trăm lần ở đại lục Thanh Châu, gấp mười lần Cô Nguyệt Hải. Tiểu Đế Tân, nếu có thể vào chiến trường cổ thì thực lực của con có thể được tăng lên với mức độ lớn nhất." Lời của sư phụ vẫn còn văng vẳng bên tai. Tăng lên… nếu thực lực có thể tăng lên thì có phải đồng nghĩa với việc khoảng cách của hắn đến mức "trưởng thành" mà cô gái giặt đồ hi vọng lại gần thêm một bước rồi không? Đứng trên đỉnh của núi Vô Nhai, tiểu Đế Tân nắm chặt hai tay, từ đáy lòng âm thầm nhắc nhở chính mình. Thi đấu môn phái, hắn không thể không chiến thắng!