Gió vừa thổi qua, lá tím rơi xuống xào xạc. "Tử Đường Túc, ngươi chính là chủ nhân của cái nơi vắng vẻ này à, cái đỉnh kia cũng là của ngươi ư?" Diệp Lăng Nguyệt trợn tròn mắt, trong con ngươi đầy vẻ kinh ngạc. Khi vừa tới Cô Nguyệt Hải, nàng cũng lo lắng sẽ gặp phải Tử Đường Túc. Bởi vì chuyện của Phượng Tân và Vu Trọng nên trong lòng Diệp Lăng Nguyệt có khúc mắc với Tử Đường Túc, nàng cho rằng là Tử Đường Túc hại chết Phượng Tân và Vu Trọng. Nhưng về sau tiểu Đế Tân đã sống lại nên lòng thù địch của Diệp Lăng Nguyệt đối với Tử Đường Túc cũng tiêu tan. Suy cho cùng Mạt Thế Yêu Dương hiện thế, toàn bộ đại lục đối mặt với tai họa ngập đầu. Tử Đường Túc đã đại diện Cô Nguyệt Hải đứng đầu tam tông phong ấn Yêu Tổ, khống chế Mạt Thế Yêu Dương cũng là không thể đổ lỗi cho người khác. Nàng cũng có một dạo lo lắng nếu gặp lại Tử Đường Túc thì hắn sẽ nhận ra thân phận của nàng. Giai đoạn vừa đến Cô Nguyệt Hải, nàng còn nơm nớp lo sợ một thời gian. Nhưng rất nhanh, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện lo lắng của mình là uổng công vô ích. Trên dưới ngoại môn không có ai quen biết Tử Đường Túc, cũng chưa từng có ai nghe nói đến Tử Đường tôn thượng. Nếu không phải là đã từng gặp Thiên Hạ Đệ Nhất Rèn thì Diệp Lăng Nguyệt thực sự hoài nghi việc gặp gỡ Tử Đường Túc chẳng qua là một giấc mộng của nàng. Đã hai năm trôi qua, Diệp Lăng Nguyệt chưa bao giờ gặp Tử Đường Túc. Lại thêm sau đó ông lão câu cá lật tẩy thân phận của Diệp Lăng Nguyệt nên nàng cũng không có kiêng dè nhiều nữa. Chỉ là nàng tuyệt đối không thể ngờ tới lại gặp Tử Đường Túc vào lúc này và ở nơi này. Tử Đường Túc không trả lời ngay lập tức, trên mặt hắn không có bất kỳ chấn động nào, cứ giống như là nhìn thấy người xa lạ vậy. Diệp Lăng Nguyệt nhớ lại, trước kia Phượng Tân đã từng nói Tử Đường Túc nổi tiếng là người nhìn qua là quên. Có lẽ hắn không nhớ ra nàng. Chính vào lúc Diệp Lăng Nguyệt đang bối rối xem có nên tự giới thiệu lại một lần nữa hay không. "Độc Cô Thiên." Tử Đường Túc căng mặt, nói ra mấy chữ một cách rất dùng sức. "Cái gì?" Diệp Lăng Nguyệt ngạc nhiên. "Không phải là nơi hoang vu, là Độc Cô Thiên." Lúc này Diệp Lăng Nguyệt mới phản ứng lại, cảm giác như hắn đang nói với nàng nơi này là Độc Cô Thiên. Nàng cũng suýt nữa đã quên mất người đàn ông này không chỉ dễ quên, hơn nữa cũng rất ít nói khiến cho người ta tức lộn ruột. Không đúng, cái tên Độc Cô Thiên này nghe sao mà có hơi quen tai... Độc Cô Thiên, Bích Nguyệt Nhai, Hải Tinh Đảo, nơi này chính là Độc Cô Thiên ở trong ba khu vực lớn của Cô Nguyệt Hải ư? "Nơi này chính là Độc Cô Thiên? Vậy ta phải làm sao để rời khỏi đây? Ồ, ngươi hẳn là không nhớ ra ta, trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi, ngươi còn đoạt lấy đồ của ta." Diệp Lăng Nguyệt nhìn Tử Đường Túc, phát hiện trên hông của hắn đang đeo túi Càn Khôn của mình. "Không tức giận nữa à?" Tử Đường Túc khẽ nhếch đôi môi mỏng, trong giọng nói có mang theo mấy phần căng thẳng. Đến giờ hắn vẫn nhớ rõ bộ dạng cực kỳ đau khổ của Diệp Lăng Nguyệt khi hắn phong ấn Yêu Tổ. "Thả ta xuống trước đã." Diệp Lăng Nguyệt khua khua tay, chỉ chỉ vào tay của Tử Đường Túc, ra hiệu bảo hắn thả nàng xuống. Nàng hiện giờ cũng là người đã có hôn ước, tuy về tuổi tác không biết Tử Đường Túc lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi nhưng chung quy vẫn là đàn ông. Tuy nhiên Diệp Lăng Nguyệt lại không biết, cái Tử Đường Túc hỏi không phải là túi Càn Khôn Tử Kim mà là cái chết của Phượng Tân. Đầu tóc Tử Đường Túc trắng như tuyết, thân hình cao gầy, nhìn từ phía sau lưng giống như một ông già. Cộng thêm đôi mắt tím và làn da trắng trông cứ như người giấy, dường như gió vừa thổi qua thì sẽ bị ngã ngay, thế nhưng sức lực thật sự là không nhỏ. Ở cái nơi trọng lực khác thường như Độc Cô Thiên, hắn bế nàng rất thoải mái, cứ như Diệp Lăng Nguyệt không có trọng lượng gì cả vậy. "Vậy cái đỉnh đó là của ngươi? Bên trong sao lại có yêu hồn yêu phách?" Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt vẫn còn có chút sợ hãi. Lại nhìn nhìn vào đỉnh cổ đồng xanh đó, hắc hỏa ở dưới đã không thấy nữa, linh thú trên đỉnh tràn ra tứ phía trước đó cũng đã biến mất. Ánh mắt Tử Đường Túc hơi thu lại, giống như đang suy nghĩ có nên nói với Diệp Lăng Nguyệt công dụng của đỉnh đó hay không. "Chủ nhân, đỉnh đó có kỳ lạ, ta có thể cảm nhận được trong đó cũng có Đỉnh Linh. Hơn nữa là còn đỉnh thánh cao hơn cấp bậc của ta rất nhiều, thậm chí là đỉnh tiên. Nếu ta đoán không sai thì nó chính là thứ mà chúng ta vẫn luôn tìm, cái đỉnh này hẳn là có liên quan đến cách mà nguyên thần của tiểu Đế Tân trở nên mạnh mẽ. Chủ nhân, người phải nghĩ cách ở lại, linh lực của ta không đủ nên tạm thời không thể trò chuyện thông linh với nó nhưng sau này có lẽ có cơ hội." Đỉnh Linh bỗng nhiên lên tiếng. Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc, những lời vốn định hỏi Tử Đường Túc lại nuốt trở vào. Trong cái đỉnh cũ kỹ này có cách để tiểu Đế Tân tu luyện nguyên thần? Nàng phải tìm cách moi ra, chỉ là nên mở miệng thế nào đây. Vừa rồi nàng suýt chút nữa đã thả những yêu hồn yêu phách đó ra rồi. "Vừa nãy ta không gây họa đó chứ?" Tròng mắt Diệp Lăng Nguyệt di chuyển quay tròn, đang nghĩ làm sao để kết thân với Tử Đường Túc. Người đàn ông này là người khó nói chuyện nhất mà nàng từng gặp, nàng nói một câu thì đối phương nhiều lắm chỉ đáp lại nửa câu. Lời này nếu để chưởng giáo Vô Nhai nghe được thì chỉ e ông ta sẽ nước mắt ngắn dài, khóc rưng rức. Một câu mà có thể nhận được nửa câu trả lời tử Tử Đường tôn thượng, thế mà tên tạp dịch nhỏ bé này lại còn không biết đủ. Phải biết rằng đường đường là chưởng giáo như ông ấy mà thường ngày nói với Tử Đường Túc mười câu thì Tử Đường Túc chưa chắc sẽ trả lời ông ta một chữ. Tử Đường Túc đang cân nhắc. Thực ra hắn muốn nói với Diệp Lăng Nguyệt, nàng đã gây ra họa lớn rồi. Chỉ là nhìn thấy ánh mắt căng thẳng của Diệp Lăng Nguyệt, Tử Đường Túc lại sửng sờ đến nỗi một chữ trách cứ cũng nói không ra. Cái đỉnh đó gọi là Thí Thần Luyện Yêu Đỉnh, là đỉnh trấn yêu của Cô Nguyệt Hải. Yêu hồn yêu phách trong đỉnh là hồn phách và nguyên đan Yêu tộc mà các đệ tử của Cô Nguyệt Hải bắt được lúc ở chiến trường cổ, chỉ cần một trăm ngày là có thể luyện hóa. Hôm nay vốn dĩ đã là ngày thứ chín mươi sáu, bởi vì Tử Đường Túc nghe thấy chim ưng tam giới có động tĩnh lạ trên bầu trời Độc Cô Thiên nên tưởng rằng lại là đệ tử tông môn không có mắt nào đó xông vào nên chạy ra kiểm tra thử. Ai ngờ Diệp Lăng Nguyệt đúng vào lúc đó đã xông vào, còn mở đỉnh ra. Yêu khí tỏa ra, yêu hồn yêu phách đã hút linh khí trời đất lại tăng mạnh hồn phách lần nữa, Tử Đường Túc buộc phải luyện hóa lại từ đầu. Nhưng điều có hơi gay go là Tử Đường Túc vài hôm nữa cần phải ra ngoài một thời gian. Trong thời gian đi ra ngoài đó, Thức Thần Luyện Yêu Đỉnh không có ai trông coi. Hơn nữa mỗi ngày phải có người giúp sức đốt lửa cho Thức Thần Luyện Yêu Đỉnh, nếu không chỉ sợ việc luyện yêu sẽ không thể thuận lợi như vậy. Song toàn bộ Cô Nguyệt Hải ngoại trừ hắn ra, người có thể giúp sức đốt lửa cho luyện yêu đỉnh... Thấy thần sắc Tử Đường Túc thay đổi, Diệp Lăng Nguyệt đã đoán ra được, chỉ e nàng đã gặp phải chuyện lớn rồi. "Ngươi nói thực cho ta biết đi, nếu thật sự đã làm hỏng chuyện vậy ta có còn chỗ nào để bù đắp hay không? Chỉ cần ngươi mở miệng, ta nhất định tận lực làm được." Diệp Lăng Nguyệt ước chừng cũng đoán ra được cái đỉnh kia có khả năng liên quan đến bí mật của Cô Nguyệt Hải. Về phần Tử Đường Túc, chắc là luyện khí sư hoặc luyện đan sư của Cô Nguyệt Hải, hơn nữa rất có thể là chủ nhân của cái đỉnh kia. Nếu nàng đã muốn biết cách giúp tiểu Đế Tân tu luyện nguyên thần thì phải bỏ qua chuyện cũ, phải tạo quan hệ tốt với Tử Đường Túc. Ai ngờ Diệp Lăng Nguyệt còn chưa nói xong, Tử Đường Túc chợt vươn tay ra nắm chặt cổ tay của Diệp Lăng Nguyệt. Tay của hắn rất có lực, Diệp Lăng Nguyệt lấy làm kinh hãi, lúc muốn vùng thoát thì Tử Đường Túc lại đã thả lỏng tay ra. "Ngươi hãy ở lại." Tử Đường Túc chợt nói, hai con ngươi nhìn chăm chăm Diệp Lăng Nguyệt.