Thần y hiệp lữ

Chương 2 : Chương 1.1

Thành Cương Lăng. Long Phượng lâu vẫn như xưa, trước cửa rồng rắn xếp hàng, bên trong không một chỗ trống. Thân ảnh tiểu nhị bận rộn qua lại ở các bàn như con thoi, mặc dù mồ hôi chảy như mưa nhưng động tác vẫn lưu loát, dốc lòng làm việc không để khách nhân vào đợi quá lâu. Vừa lúc giờ ăn trưa nên âm thanh mọi người nói chuyện cũng bắt đầu nhỏ dần, khách nhân bên trong chăm chú dùng bữa, vui vẻ hưởng thụ món ngon; mà đám người chờ ở bên ngoài vẫn hết sức nhẫn nại, không thấy giảm bớt chút nào. Đối với sự hưng thịnh này, Long Phượng lâu luôn luôn cố gắng xem khách hàng là thượng đế, còn chuẩn bị nước ô mai ướp lạnh bưng cho khách nhân đang chờ để đẩy lùi cơn nóng, việc này làm cho mọi người càng thêm ấn tượng tốt đối với Long Phượng lâu. Một thiếu niên đang bận rộn bưng nước ô mai cho khách nhân thì một thân ảnh thon dài mặc áo lam không nhìn đội ngũ đang xếp hàng ngoài cửa, thong dong đi vào Long Phượng lâu; thiếu niên tinh mắt nhanh chóng ngừng động tác trong tay lại, rất nhanh ngăn trở khách nhân mặc áo lam. “Khách quan, kính xin xếp hàng theo thứ tự”. Trên mặt thiếu niên mặc dù mang nụ cười khách khí nhưng trong mắt lại không cười; lắc lắc khăn vải trên vai, duỗi dài cánh tay ý bảo khách nhân nhìn hướng về đám người phía sau, vốn để cho đám người xếp hàng khuôn mặt đang bất bình hơi nguôi giận. Phải biết rằng, Long Phượng lâu sở dĩ trở thành tửu lâu đứng đầu là bởi vì món ăn nhiều loại thay đổi mới mẻ độc đáo, khẩu vị đặc biệt, phục vụ rất nguyên tắc, mặc dù giá tiền không rẻ nhưng vẫn làm nhiều khách đổ xô vào, thà rằng xếp hàng chờ đợi cũng phải ăn được một bữa. Thiếu niên nhìn chăm chú vào nam nhân ở trước mắt, trông ôn hòa và khuôn mặt tuấn tú, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt, một thân hơi thở ôn văn nho nhã, từ chất liệu xiêm y hắn mặc xem ra người này tuyệt không phải là dân thường; nhưng mà, nói đi thì nói lại, khách nhân có thể tới Long Phượng lâu dùng bữa tuyệt nhiên không phải gia đình tầm thường; chỉ bất quá người này toàn thân đặc sắc làm người ta cảm thấy có sự thoải mái không lý giải được, cộng thêm nụ cười ôn hòa trên mặt hắn làm cho hắn đột nhiên nhớ tới đêm hôm qua trưởng quầy dạy huynh đệ bọn hắn học, từng nhắc tới một câu như vậy: “… như tắm gió xuân”. Không sai! Toàn thân nam nhân này làm cho người ta có cảm giác như thế, làm người ta không thể chán ghét hắn, nhưng dù như vậy, chen ngang vẫn là không đúng. Thiếu niên hắng giọng, chống lại nụ cười ôn hòa của nam nhân mà mở miệng lần nữa, chỉ bất quá lần này khẩu khí cùng ánh mắt có hữu lễ. “Khách quan, vì công bằng, vẫn mời ngài đi ra ngoài, a…” Thiếu niên nói được một nửa, trên đầu đột nhiên bị cốc một cái. “Tam thiếu gia, ngài tới rồi, mau mời vào nghỉ ngơi”. Trưởng quầy Vương Khâm cung kính nói. Hai người lướt qua thiếu niên đang khom lưng ôm đầu kêu rên, hướng gian phòng trên lầu chuyên dùng cho tứ huynh đệ Đông Phương gia nghỉ ngơi. “Tam thiếu gia, ngài ở trong phòng nghỉ ngơi trước, chút nữa tôi gọi tiểu tử Trương Chấn kia đưa rượu và thức ăn lên cho ngài”, Vương Khâm sai người thay chăn đệm mới tinh, châm trà nóng, sau đó chuẩn bị rời đi. “Trương Chấn?” Đông Phương Đường nhướn mi. Người này là ai? Vì sao Vương Khâm nhắc riêng tới tên của hắn. “Trương Chấn chính là đứa không có mắt vừa rồi ngăn cản Tam thiếu gia đấy”, Vương Khâm trả lời, nhưng ngay sau đó nghĩ ra một chuyện, vội vàng bổ sung: “Chuyện là như vậy. Ước chừng mười ngày trước, Tứ thiếu gia mang hai huynh đệ Trương Chấn và Trương Thắng (*) này tới, bảo là muốn cho bọn hắn ở chỗ này làm việc còn nhận hai đứa này làm huynh đệ”, Vương Khâm giải thích. May là hai huynh đệ ở nơi này không có gì thiếu sót, chưa gây cho hắn thêm phiền toái nào, làm việc lại ngay thẳng chịu khó, biết nhìn sắc mặt người khác, đúng là giúp nơi này đỡ bận rộn hơn. (*) Đọc “Vương gia cầm phi” để biết thêm về nguồn gốc 2 huynh đệ này nha “Thì ra là như vậy”. Đông Phương Đường nét mặt ôn văn biểu lộ nụ cười nhạt nhất quán, nghĩ thầm: quả thật là tác phong tiểu muội. “Tứ thiếu gia đâu rồi?” “Sau khi Tứ thiếu gia bỏ hai huynh đệ này lại thì hôm sau trong thành liền xảy ra vụ án một cô gái bị cắt da mặt cực kỳ bi thảm, Tứ thiếu gia vì truy nã hung thủ nên chỉ ở chỗ này một đêm rồi rời đi”. Vương Khâm còn theo lời dặn của đại thiếu gia Đông Phương Lăng thông báo cho mọi người ở tửu lâu, nếu thấy tứ thiếu gia Đông Phương Kiệt thì phải nhắc nhở Trung thu nhớ về nhà một chuyến. “Ta biết rồi. Ngươi đi ông xuống trước đi”. Giữa lông mày Đông Phương Đường khẽ nhíu. Tiểu muội có thể trở nên danh chấn như hôm nay còn được vua phong là Ngọc Diện Thần Bộ, toàn bộ cũng nhờ hắn và nhị ca tận lực bảo vệ, vì vậy đại ca mới miễn cưỡng đồng ý cho tiểu muội làm đến năm hai mươi tuổi, cũng chính là năm nay, vô luận như thế nào đều phải gỡ bỏ chức Thần Bộ; nếu không đại ca sẽ trách phạt hắn và nhị ca, tính luôn cả tiểu muội. Khóe môi bất giác giương lên vẻ cười khổ, có một tiểu muội thích gây chuyện thật là đau đầu người khác a. Gõ gõ. Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ hỗn loạn của hắn. “Vào đi”. Tiếng nói vừa dứt liền thấy thiếu niên xua đuổi hắn vừa rồi vào cửa, phía sau còn đi theo một thằng bé. Hai đứa này chính là đệ đệ mà tiểu muội nhận sao? Trương Chấn bưng khay vào phòng, đem thức ăn đặt đầy cái bàn. Hai huynh đệ nhìn Đông Phương Đường, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm sao liền nhe răng. “Các ngươi cũng giống như tứ đệ, gọi ta là Tam ca đi”. Đông Phương Đường mỉm cười nhìn hai huynh đệ bộ dáng co quắp bất an, cầm bát đũa lên bắt đầu dùng bữa. “Tam ca!”, hai huynh đệ trăm miệng một lời, bộ dáng mười phần biết điều, cao hứng kêu to. “Hai người các ngươi ăn trưa chưa?”, Đông Phương Đường quan tâm hỏi. “Đã ăn rồi ạ”, Trương Thắng tuổi nhỏ lại đoạt trả lời trước. “Công việc ở đây đã quen chưa?”. Nhờ phúc của tiểu muội mà hắn không duyên cớ lại có hai đệ đệ; hắn làm huynh trưởng tất nhiên phải quan tâm bọn hắn một chút. “Đã quen ạ. Mọi người cũng rất chiếu cố bọn đệ, buổi tối Vương đại ca rãnh rỗi còn dạy bọn đệ học”. Lần này chính là Trương Chấn trả lời, Vương đại ca trong miệng hắn chính là Vương trưởng quầy. “Rất tốt”, Đông Phương Đường mỉm cười gật đầu, “Tứ ca của các ngươi bỏ đi có dặn dò gì không?”. “Không ạ. Tứ ca đi vội vàng chưa kịp cho bọn đệ nói lời từ biệt nữa”, ngữ khí Trương Chấn mang oán giận. Tứ ca luôn luôn vội vàng, làm hại bọn họ một chút cũng không kịp chuẩn bị. “Đừng trách tứ ca các ngươi, danh hiệu Ngọc Diện Thần Bộ này cũng không phải là hư danh nói chơi, các ngươi phải nên thông cảm cho hắn”, Đông Phương Đường nghe ra được sự oán trách trong lời nói hắn, mỉm cười trấn an. Cũng nhìn ra được hai huynh đệ này với tiểu muội có tình cảm sâu đậm. “Tam ca, huynh từ từ dùng bữa, chúng đệ không quấy rầy huynh, có việc gì cứ phân phó đệ là được”, Trương Chấn thấy động tác dùng bữa dừng lại, biết bọn họ quấy rầy đến hắn liền cơ trí kéo tiểu đệ rời đi. Hai huynh đệ này vẻ mặt thông minh, sau này nếu hảo hảo tài bồi, nhất định có thể có nhiều đất dụng võ; tiểu muội từ trước đến nay luôn biết nhìn người, cũng khó trách tiểu muội lại an bài này hai huynh đệ vào Long Phượng lâu. Đông Phương Đường vừa dùng bữa vừa để tâm tư từ trên người hai huynh đệ chuyển về tiểu muội. Nếu nha đầu này trước Trung thu không biết điều một chút, tự thân trở về Đông Phương phủ, chỉ sợ hắn và nhị ca cũng gặp ương tai ương theo nó; nghĩ tới đây, không nhịn được than thở huynh trưởng làm khó.