Editor: Mạn Châu Sa 2001. Phong Thiên Ngự không vui cau mày: “Dung Quý Phi, Khuynh Nhi mới vừa tỉnh, cần phải kiêng đồ mặn, trẫm đã phân phó ngự thiện phòng làm cháo ngao.” “Bệ hạ,” Lưu Dung hoảng hốt, nàng ta sợ Phong Thiên Ngự tức giận, vội vàng quỳ xuống, “Thỉnh bệ hạ bớt giận, là…… Là Khuynh Nhi nó không thịt không vui, nếu mà không có một chút thịt, nó sẽ lại tức giận, hiện tại nó vừa tỉnh lại, vạn nhất tức giận hại đến thân thể thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó người đau lòng không phải là bệ hạ và thần thiếp sao?” Phong Thiên Ngự khó xử nhìn về phía Phong Như Khuynh: “ Khuynh Nhi, con nghe phụ hoàng một lần, chờ con bình phục lại con thích ăn cái gì phụ hoàng đều chuẩn bị cho con, hiện giờ phải giữ gìn thân thể thật tốt được không?” Phong Như Khuynh hơi cúi đầu, trầm mặc không nói. Người khác nhìn thấy sẽ là Phong Như Khuynh bất mãn với hành vi của Phong Thiên Ngự, vì vậy, cố ý giận dỗi không nói lời nào. Trên thực tế, trong thời gian vừa rồi nàng đang lục tìm trí nhớ về vị Dung Qúy Phi này. Mẫu thân của nguyên chủ là hoàng hậu đương triều, năm đó sinh nàng xong thì bà buông tay rời khỏi nhân gian, nhưng hoàng đế lão tử cũng không vì hoàng hậu mất đi mà hận nguyên chủ, ngược lại, hận không thể đưa tất cả những thứ tốt cho nàng. Nhưng nguyên chủ thiếu tình thương của mẫu thân, hoàng đế lão tử lại rất dung túng nàng, không nỡ để cho ma ma quản giáo quá mức, cho nên, từ trước đến nay nguyên chủ luôn vô pháp vô thiên, hơn nữa còn tự tiện xuất cung, gặp phải cảnh truy sát. Nếu không phải là Dung Quý Phi xả thân cứu nàng, sợ là nàng đã gần đất xa trời rồi. Đương nhiên, lúc trước Dung Quý Phi chỉ là một quý nhân, sau khi nàng ta cứu nguyên chủ liền trở nên gần gũi quen thuộc với nguyên chủ, hơn nữa Dung Quý Phi am hiểu dỗ dành lừa gạt, liền lừa nguyên chủ trực tiếp gọi nàng ta là mẫu phi, còn nương nhờ nguyên chủ để ngồi lên vị trí Qúy Phi. Sau đó dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, lừa nguyên chủ đưa thiết huyết lệnh mà mẫu thân nguyên chủ để lại cho nàng ta. Mà thiết huyết lệnh này, là mẫu thân nguyên chủ hao tổn tâm huyết để bồi dưỡng nên đội quân này! Với mức độ này khiến cho các đội quân của các quốc gia chỉ cần nghe tên đã sợ đến run rẩy! Cho nên, vô số người phản đối nguyên chủ đưa lệnh bài cho Dung Qúy Phi, đến cả hoàng đế lão tử cũng khuyên can nàng, nhưng nàng nhất định làm theo ý mình, những trung thần đi theo Nạp Lan Hoàng Hậu năm đó cũng cảm thấy rất tức giận. “Bệ hạ, người xem, Khuynh Nhi đang tức giận……” Đôi mắt đẹp của Lưu Dung biểu thị sự đau lòng, “Cho nên, hiện tại thần thiếp bảo Ngự Thiện Phòng……” “Phụ hoàng.” Phong Như Khuynh không để ý Lưu Dung đang nói, nàng cắt ngang nàng ta, trong giây phút nàng ngẩng đầu lên trong mắt dường như có ánh sao, có vô số ánh sao lấp lánh, đẹp khiến cho thiên địa cũng cảm thấy thua cuộc. Trừ bỏ có lan da trắng, mặt khác Phong Như Khuynh còn có một ưu điểm, đó là kế thừa đôi mắt liễm diễm của Nạp Lan Hoàng Hậu. Đáng tiếc, Phong Như Khuynh khi còn nhỏ, vẫn chưa lớn như bây <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20191023/thany-3.png" data-pagespeed-url-hash=2493981102 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">