"Các ngươi hung hăng ngăn chặn, chìm chết nàng cho bổn tiểu thư !" Vân Mạt đứng ở chỗ bóng mát, hai tay chống nạnh nhìn trong viện hai người ma ma thân thể cường tráng đè nặng cổ của Vân Thấm hướng trong chậu nước nhấn, vẻ mặt có chút điên cuồng. Nàng rất không dễ dàng đợi đến gia gia bế quan, khiến cha đem Vân Trung và Vân Hàn đưa đi, lần này vô luận ra sao cũng phải đem tiểu tiện nhân này giết chết ! "Ô ô ô, nhị tiểu thư, cầu xi người tha cho tam tiểu thư đi !" Nha đầu Hồng Tiêu quỳ gối ở một bên quỳ gối đến trước mặt của Vân Mạt, ôm chặt chân nàng đau khổ cầu xin. "Cái tiện tỳ ngươi, cút ngay cho bổn tiểu thư !" Vân Mạt chán ghét nhìn quần áo bị nắm qua, xoa chỗ không có nếp nhăn, một cước hung hăng đạp ngay phía tim của Hồng Tiêu. "Thình thịch !" Hồng Tiêu bị nàng đạp đến hung hăng mà té xuống đất, suýt chút nữa đã hôn mê. Nàng giãy dụa bò đến hai lần nhưng vẫn không bò dậy, đành phải nằm ở dưới đất căm giận nói : "Nhị tiểu thư, lão gia yêu thương nhất là tam tiểu thư, nếu là biết người giết nàng, nhất định sẽ gặp họa !" Vân Mạt tựa như nhìn đứa ngốc mà nhìn nàng, cười tươi thật là đẹp nói : "Ha ha ha, ai sẽ biết là bổn tiểu thư giết nàng ? Ngươi sao ? Thật ngại quá, đến lúc đó gia gia bế quan ra, Vân Thấm đã "sinh bệnh" mà chết rồi, thi thể hỏa táng, ai có thể nhìn ra được nàng làm sao chết ? Mà ngươi thì, vì Vân Thấm "bệnh chết ", thương tâm gần chết, tự sát rồi." Nói đến lão già Vân Thượng Hải kia, trong lòng nàng liền tức giận, rõ ràng đều là tôn nữ của ông, nhưng mà đối đãi Vân Thấm và đối với nàng, quả thực là một trời một đất. Đương nhiên, Vân Thấm là trời, nàng Vân Mạt là đất ! "Vân Mạt, ngươi cái đứa vỏ ngoài khoác thiện lương, trong ngoài ma quỷ không đồng nhất, ngươi nhất định chết không được tử tế !" Trong mắt Hồng Tiêu mờ mịt tràn đầy hận ý, mặc dù thanh âm suy yếu, khí thế thế nhưng không yếu. "Ha ha ha ha." Vân Mạt tùy tiện cười, đắc ý nói : "Bổn tiểu thư chết tử tế hay không bổn tiểu thư không biết, bất quá ngươi và cái tiện nhân Vân Thấm kia cũng là không thấy được." Nói xong, ánh mắt sắc bén chuyển hướng một bên, "Hồng Lăng, Lục Ngạc, Lục Nhụy, ba người các ngươi qua đây, đem tiện tỳ này giết chết cho bổn tiểu thư, khiến nàng cùng Vân Thấm ở phía dưới làm người bạn." "Dạ, nhị tiểu thư." Ba người vẫn là cầm lấy một cái lụa trắng, hướng Hồng Tiêu quây lại. Hồng Tiêu đau lòng mà nhìn các nàng, "Hồng Lăng, Lục Ngạc, Lục Nhụy, các người là nha hoàn của tam tiểu thư, làm sao có thể làm ra chuyện phản bội chủ cầu vinh ?" "Hồng Tiêu ngươi ngốc sao, chủ tử của chúng ta nhận định từ trước đến giờ đều là nhị tiểu thư." Hồng Lăng gương mặt ngạo mạn, cầm lấy lụa trắng quấn hai vòng ở trên cổ của Hồng Tiêu, sau đó bản thân cầm lấy một đầu, đầu còn lại giao đến trên tay của Lục Ngạc và Lục Nhụy, hướng hai bên kéo ra. Hồng Tiêu kéo lụa trắng, khó khăn từ yết hầu nặn ra một câu : "Ta, làm quỷ, cũng không, buông tha các ngươi." "A, chờ ngươi làm quỷ rồi hãy nói." Hồng Lăng coi nhẹ giễu cợt, động tác xuống tay một chút cũng không chậm lại. "Nhị tiểu thư, tiểu đề tử này không có động tĩnh, có thể là chết rồi." Ma ma đang áp chế Vân Thấm xoay hướng về Vân Mạt, lấy lòng nói. "Tiểu tiện nhân này mệnh rất lớn, các ngươi lại ấn thêm một hồi, nhất định phải khiến nàng chết được thấu triệt !" Vân Mạt căn dặn nói. Nhưng mà chính vào lúc này, tiếng nước róc rách vang lên, nguyên bản Vân Thấm không có động gì bỗng nhiên đem đầu từ trong nước ngẩng lên, trong lúc nhất thời, bọt nước văng khắp nơi. Nhân lúc mọi người đang sững sờ, Vân Thấm giơ chân trái và phải lên đá, thế là đem hai ma ma thân thể cường tráng đá cho bay ra ngoài, tách ra đụng vào bức tường và thân cây, lại nặng nề rơi xuống. Vân Mạt ngơ ngẩn, không dám tin tưởng mà nhìn Vân Thấm.