Thần y chi tình: hoàng hậu của tà đế
Chương 19
Không biết rốt cuộc thứ tự lượt đấu sắp xếp thế nào mà Tiêu Long lại trở thành nhân vật mở màn vòng đầu tiên.
Hắn thu lại chút ngạc nhiên trong mắt rồi bình tĩnh bước lên đài cao, chấp nhận lời thách đấu từ bốn đối thủ khác. Trong số đó có hai người danh tiếng không tệ trên giang hồ, một người xa lạ không chút quen biết, người còn lại thế nhưng lại là huynh đệ kết nghĩa nhiều năm của hắn - Đường Vũ.
"Hôm nay chúng ta chính là tranh luận võ công. Mong đệ đừng nương tay." Đường Vũ khẽ nhếch môi, hướng Tiêu Long nói một câu khách khí.
"Hiển nhiên." Tiêu Long đơn giản đáp lại.
Này chính là hắn không hề dối lòng. Sớm đã biết trong Đại hội lần này, khó tránh chạm mặt người thân quen, muốn động thủ với họ... có lẽ sẽ có vài phần khó xử. Nhưng Tiêu Long hắn đã hạ quyết tâm từ lâu, không thể vì hai từ bằng hữu mà thất bại. Dù sao cũng là luận võ công bằng, thắng bại phân rõ là điều tất yếu.
Cả năm người đứng trên đài cao, chắp tay thiện ý chào nhau một cái. Sau hồi trống bắt đầu trận đấu, mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Tiêu Long rút ra thanh trường kiếm, một chút cũng không ngần ngại, mạnh mẽ nhắm thẳng tới đối thủ. Những người còn lại thi triển võ công, hai người tiếp chiêu hắn, hai người khác lại phối hợp, nhân cơ hội tấn công Tiêu Long. Hắn một bên nhanh chóng xoay người né đòn, một bên lợi dụng khẽ hở của đối phương, trường kiếm trên tay không chút lưu tình hướng tới, thành công đả thương được một tên, tiếp đó cứ theo đà mà điểm huyệt nam tử ấy.
Để tránh tình trạng luận võ biến thành chém giết lãnh khốc, luật lệ đề ra tuy rằng cho phép đả thương người, nhưng không được ép chết họ, chỉ cần điểm huyệt hoặc dồn đối thủ vào thế bị động coi như đã thắng.
Nam tử hán kia bị Tiêu Long điểm huyệt chỉ có thể đứng một bên bất động nên bị loại. Sau khi được giải huyệt, hắn chỉ đành mang một biểu tình không cam tâm bước xuống, trên đài cao lưu lại bốn người. Bất quá qua vài phút sau đó, hai người khác cũng bị loại. Hiện tại chỉ còn trụ lại Tiêu Long và Đường Vũ.
Bọn họ mỗi người ra một chiêu rồi tiếp một chiêu. Không ai nhường ai. Thời gian giao đấu đã hơn một nén nhang, nhưng vẫn không phân được thắng thua.
Hai người họ giao chiến trên đài lâu như vậy rồi, nhưng thần sắc không có vẻ gì là mệt mỏi. Điều này khiến vài người phía dưới không khỏi có chút thán phục. Chỉ là, có vẻ tình hình trận đấu không theo mong muốn của Đường Vũ lắm. Cả người hắn lúc này triệt để phát ra một hàn ý lạnh lẽo vô tình.
"Hơn hai năm ta đi du ngoạn khắp nơi, võ công của Tiêu Long đệ thật không ngờ đã tiến bộ đến chừng này rồi."
"Đường huynh cũng vậy. Huynh dù tự mình luyện võ nhưng võ công vẫn khiến người ta nể phục."
"Ha ha ha! Là ta không thích bị ràng buộc thôi. Ta nghĩ nếu ta mà gánh vác trọng trách của đệ đây, phải trông coi cả một đám người, dù gọi danh trang chủ oai hùng thật, nhưng xét cho cùng vẫn là thập phần mệt mỏi."
"Huynh nhầm rồi. Phục Long sơn trang đối với đệ đều là tâm huyết một đời, mọi người ở đấy đều là huynh đệ vào sinh ra tử, vạn lần khó cầu."
Đường Vũ khóe miệng nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu hừ một cái cũng chẳng nói thêm gì nữa. Này rõ ràng là đang khinh thường.
Tiêu Long nhìn thấy cử chỉ đó, trong lòng phi thường thất vọng. Hắn vẫn luôn cho rằng Đường Vũ tuy lời nói có chút độc địa, nhưng suy cho cùng vẫn là một dạ thiện ý. Bất quá, hắn có lẽ đã sai lầm rồi.
°•○○•°°•○○•°°•○○•°°•○○•°°•○○•°
Thấy tình hình trận đấu cứ kéo dài thế này mãi nên cuối cùng, thời gian bị giới hạn lại chỉ còn vài phút nữa là hết hiệp đấu.
Đường Vũ tinh thần căng thẳng nên không còn khí thế ban đầu, dần bị Tiêu Long áp đảo. Nhưng tình thế bất ngờ xoay chuyển - Đường Vũ bắt được sơ suất trong đòn tấn công của đối thủ, không hề do dự đem song kiếm trên tay nhắm thẳng vào điểm chí mạng của Tiêu Long.
May mắn thay, Tiêu Long trước đó cũng nhìn ra được chiêu này của Đường Vũ nên tuy vẫn bị chém một nhát kiếm, nhưng tránh được chỗ chí mạng. Tiếp đó, hắn ép bản thân bỏ mặc vết thương kia, một cước đánh văng song kiếm của đối phương, đồng thời buông bỏ thanh trường kiếm trong tay để điểm vào huyệt đạo của Đường Vũ.
Về phần Đường Vũ, trong đầu sớm chủ quan, cứ nghĩ sẽ kết thúc ở một đòn tấn công đó nên khi Tiêu Long phản đòn lại, hắn bất ngờ không kịp trở tay, bị điểm huyệt rồi liền vô pháp chuyển động.
"Dừng lại! Thắng thua đã rõ. Trang chủ Phục Long sơn trang vào vòng trong." Tiền nhiệm Minh chủ lên tiếng chấm dứt trận đấu, thanh âm kiên định, cả người toát lên một khí thế bức người khó ai sánh bằng.
Tiêu Long nghe thấy liền thu lại nội lực, cầm lên thanh trường kiếm của mình rồi tiến đến giải huyệt cho Đường Vũ.
Nãy giờ cố sức động đến vết thương nên bây giờ máu không cách nào tự cầm lại được, Tiêu Long hắn phải vất vả lắm mới bước được xuống đài. Một đại phu nhanh chóng tiến đến chữa trị cho hắn.
Bỗng nhiên, Đường Vũ ở phía sau phun ra máu, cả người chống đỡ không nổi mà quỵ ngã xuống mặt đất. Mọi người thấy vậy không khỏi kinh ngạc, kể cả Tiêu Long: "Đại phu! Mau lại xem huynh ấy trước đi."
Đại phu liền gật đầu một cái, tạm thời bỏ qua thương tích của Tiêu Long, bước tới xem xét tình trạng cho Đường Vũ: "Vị đại ca này bị trúng độc rồi. Cũng may độc tính không quá mạnh, không nguy hiểm đến tính mạng."
Một lời này của đại phu khiến mọi người không khỏi hoang mang, tiếng bàn tán xôn xao dưới đài ngày càng lớn. Trúng độc? Đường Vũ chẳng lẽ vì thế nên mới thua cuộc?
"Tất cả yên lặng! Chuyện này chúng ta sẽ cho điều tra rõ ràng chân tướng. Tuy nhiên, xét theo hiện tại có thể nói Đường thiếu hiệp là do trúng độc mới thua cuộc, nếu xử thua thì không được công bằng đi." Gia chủ Đường gia lớn tiếng nói khiến tất cả đều tự nhiên yên lặng:
"Nên chúng ta quyết định sẽ cho Đường Vũ một cơ hội nữa để giao đấu trong vòng này."
Truyện khác cùng thể loại
790 chương
61 chương
55 chương
309 chương
47 chương
1 chương