Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lần này, đã chọc giận Đông Phương Linh Thiên!
"Lão Mạnh ngươi là đã già quá lẩm cẩm rồi sao? Lúc chúng ta thành lập Thiên Hoa Cung đã nói cái gì, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, giết cả nhà hắn, chuyện ngày hôm nay không dính líu đến người nhà của bọn họ đã là ân đức rồi, còn dám động thủ với người của Thiên Hoa cung ta, thì phải chuẩn bị xong bị Thiên Hoa Cung ta báo thù, nếu ngay cả dũng khí báo thù cũng không có, tu vi cả đời của lão Mạnh ngươi cũng nên chấm dứt ở đây thôi!"
Giọng nói của Đông Phương Linh Thiên vô cùng nghiêm túc, đây cũng là một ranh giới cuối cùng hắn làm việc nhiều năm.
Trước đây thật lâu hắn đã coi Lăng Kỳ Tuyết là người của mình, người của mình bị khi dễ, còn mặc cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không phải là phong cách của hắn.
Lão Mạnh hơi có vẻ chần chờ: "Nhưng thiếu chủ, thực lực của lão già mới vừa rồi kia không dưới ta."
Nếu Đông Phương Linh Thiên có nguy hiểm, ông có thể không chậm trễ chút nào ra tay, dù đối thủ có mạnh hơn ông.
Nhưng hôm nay, đối thủ là người tôn quý nhất của một quốc gia, thực lực có chỗ dựa ngang với lực lượng của ông, ông không nắm chặt áp đảo được.
Đông Phương Linh Thiên nhìn ra chần chờ của lão Mạnh, phất tay một cái để cho ông trở về.
Một người đã mất đi chiến ý, cho dù đánh nhau, cũng sẽ không có chỗ tiến bộ trên con đường tu luyện.
Lão Mạnh như nhận được đại xá, ngay sau đó biến mất ở hư không.
Trong mắt của Đông Phương Linh Thiên thoáng qua tia thất vọng.
Buổi sáng Lăng Kỳ Tuyết kiên trì không để cho hắn đi theo, hắn đã muốn sau khi chờ Lăng Kỳ Tuyết đi vào hoàng cung, hắn sẽ âm thầm đi vào, âm thầm bảo vệ nàng là được rồi, vậy mà gặp được ngăn cản của lão tổ Bùi gia, thực lực của mình không tốt, đành phải trở về dẫn viện binh đến, dù đánh cũng phải đánh vào trong hoàng cung!
Lão mạnh này là thủ hạ có tu vi cao nhất trong lục đại cao thủ của hắn, đạt đến Nguyên Tôn hậu kỳ, dễ dàng phất tay giải quyết lão tổ Bùi gia, sau đó đúng lúc quan trọng nhất cứu Lăng Kỳ Tuyết.
Có lẽ nhìn chuyện mới vừa rồi, hắn còn có chút thất vọng với biểu hiện của lão Mạnh: Tu vi cả đời của ông ta cũng chỉ có thể dừng lại như thế.
Một người băn khoăn quá nhiều, lúc tu luyện cũng có tạp niệm nhiều, dễ dàng bị rằng buộc, muốn tiến bộ sẽ rất khó.
Từ lúc lão Mạnh biến mất, một ít hơi thở từ chân trời như có như không cũng biến mất ngay sau đó.
Lão Mạnh lấy phương thức xuất hiện kinh người, nhóm người hoàng hậu không hề dám ra tay với Lăng Kỳ Tuyết nữa, từng người ảo não rời đi, sân giác đấu hoàng thất to như vậy chỉ còn lại hai người Lăng Kỳ Tuyết và Đông Phương Linh Thiên.
Lăng Kỳ Tuyết cuống quít từ trong ngực Đông Phương Linh Thiên giãy giụa ra ngoài, nói: "Mới vừa rồi cám ơn ngươi!"
Đông Phương Linh Thiên cau mày, lại nói cám ơn với hắn, chẳng lẽ không coi hắn là người của mình sao!
Chỉ là, nghĩ đến mới vừa rồi nàng còn rất thuận theo chôn đầu vào ngực của hắn, (ít nhất Đông Phương Linh Thiên cho là như vậy, còn Lăng Kỳ Tuyết chỉ cho là vừa rồi là tùy cơ ứng biến) hắn cũng không muốn so đo những thứ này.
Còn nữa, mới vừa lão Mạnh nói nàng là chủ mẫu hắn khâm định thì nàng không phản bác, vậy đã nói rõ là có cơ hội rồi.
Đông Phương Linh Thiên tự nhiên đắm chìm trong vui sướng, Lăng Kỳ Tuyết đã lui ra mấy bước, lúc này, Y Tình thở hổn hển chạy đến, còn lặp lại lời nói vừa rồi: "Thật xin lỗi, Lăng đại tiểu thư, ta. . . . . . Ta cái gì cũng không giúp được!"
Lăng Kỳ Tuyết nhạy bén phát hiện lúc nàng ta nói chuyện, mắt len lén nhìn Đông Phương Linh Thiên, nhất thời hiểu vì sao nàng ta muốn đi theo bên cạnh nàng.
Thì ra là như vậy!
Quay đầu lại hung hăng nhìn Đông Phương Linh Thiên, Lăng Kỳ Tuyết xoay người đi về phía điện Diệu Quang, Đông Phương Linh Thiên đi theo, như xem hoàng cung là nhà của mình, đi rất ngông nghênh.
Cũng may thời gian dạ tiệc kế tiếp rất bình yên, Đông Phương Linh Thiên cũng mặt dày ngồi ở bên cạnh Lăng Kỳ Tuyết.
Mấy lần Lăng Kỳ Tuyết mở miệng đuổi hắn, hắn vẫn làm theo ý mình.
Cuối cùng, Lăng Kỳ Tuyết đành phải thỏa hiệp, quản hắn khỉ gió làm gì, thích thế nào thì tùy.
Dạ tiệc bắt đầu, hoàng hậu đã đổi một thân y phục đúng mực, đi theo bên cạnh quốc chủ, ngồi ở trên hậu vị.
Đầu tiên là quốc chủ một phen nói thao thao bất tuyệt, tiếp theo là biểu diễn ca múa, sau đó là ăn uống, Lăng Kỳ Tuyết không đợi được quốc chủ ban phát Nguyện Vọng Quả rồi.
Lăng Kỳ Tuyết ở trong lòng thăm hỏi tổ tiên của quốc chủ Nam Cung trăm lần rồi, quốc chủ lão nhân gia, ngài có cơ hội nói chuyện, thì trước tiên đưa Nguyện Vọng Quả cho ta, thích nói đến sáng sớm ngày mai cũng được mà!
Lăng Kỳ Tuyết lại càng muốn lấy được Nguyện Vọng Quả, quốc chủ nói càng dài dòng, thao thao bất tuyệt văng nước miếng nói xong trời đất mù mịt.
Lăng Kỳ Tuyết thật vất vả chờ quốc chủ ngừng nói lại, cho là kế tiếp chính là ban phát Nguyện Vọng Quả cho nàng rồi.
Kết quả quốc chủ chỉ uống một ngụm trà nhỏ cho trơn cổ, miệng há ra, lại nói như sét đánh lần nữa.
Rốt cuộc Lăng Kỳ Tuyết không nhịn được đứng lên, chặn ngang lời nói của quốc chủ: "Xin hỏi quốc chủ, lúc nào phần thưởng Nguyện Vọng Quả của thần nữ mới có thể cho ta?"
Lăng kỳ tuyết tận lực dùng giọng nói rất vững vàng nói với ông ta, nếu không phải nhìn quốc chủ này coi như chính trực, không có tâm địa gian xảo gì, nàng đã sớm không cho sắc mặt tốt rồi.
Quốc chủ bị Lăng Kỳ Tuyết hỏi có chút ngượng ngùng, cười ha hả nói: "Đợi lát nữa lấy đến ngay."
Đợi lát nữa, sẽ không chờ ngâm nước nóng chứ!
Lăng Kỳ Tuyết ở trong lòng oán thầm, nhưng lại không thể không ừ một tiếng, ngồi xuống, Nguyện Vọng Quả ở trên tay nhà người ta, cũng không thể giành đi, cho dù có thể giành, cũng không biết địa điểm cụ thể!
Cũng may rốt cuộc quốc chủ nói tóm tắt, kết thúc diễn giảng qua loa, sai người lấy Nguyện Vọng Quả ra.
Xuyên qua hộp đựng thủy tinh trong suốt, Lăng Kỳ Tuyết thấy Nguyện Vọng Quả là một quả nhỏ màu lửa đỏ, có chút giống với anh đào hiện đại, lớn hơn anh đào một chút, trên vỏ trái cây phát ra màu đỏ bừng sáng ngời, trong《 cổ y ngàn phương 》 có ghi lại, tên là Hỏa Lê cũng chỉ để luyện chế dược là chủ yếu.
Nhìn trình độ luyện đan của người ở đây thật là thấp đến mức không dám nhìn thẳng!
Còn phải tập hợp đủ ba viên Nguyện Vọng Quả mới có thể đánh thẳng vào cảnh giới Nguyên Vương, phải biết, chỉ một viên Nguyện Vọng Quả cũng có thể luyện chế ra ba viên, có thể làm cho ba người xông thẳng vào cảnh giới Nguyên Vương.
May mà nàng còn vắt hết óc nghĩ đến, phải làm như thế nào mới có thể tập hợp đủ ba viên Nguyện Vọng Quả, lần này, phát tài lớn rồi!
Kế tiếp quốc chủ nói gì đó Lăng Kỳ Tuyết cũng đều không nghe vào được, chỉ nghe một câu kia: "Vì vậy quả nhân ban Nguyện Vọng Quả cho vô địch hôm nay, Lăng Kỳ Tuyết đại tiểu thư đích xuất của phủ Lăng đại tướng quân!"
Nàng theo phản xạ có điều kiện đứng lên, chuẩn bị lên đài nhận viên Nguyện Vọng Quả làm lòng người tuôn máu kia.
Lúc này, hoàng hậu lại đột nhiên đứng lên, thái giám nhanh hơn một bước đoạt lấy Nguyện Vọng Quả, chớp mắt yêu lệ, cười nói: "Quán quân lần này là Lăng đại tiểu thư có hành động thật hiếm thấy, thiên phú cao, làm người ta. . . . . ."
Tóm lại, lời nói của hoàng hậu như là vải bó chân của nữ nhân có chồng vừa thúi vừa dài, nói xong Lăng Kỳ Tuyết gần như tức giận, đi qua đoạt lấy Nguyện Vọng Quả.
Hoàng hậu cũng nở nụ cười quỷ dị, tiếp tục nói: "Nhớ năm đó bổn cung và mẫu thân Tuyết Nhi còn là tỷ muội, đã nhiều năm như vậy, Tuyết Nhi trổ mã duyên dáng yêu kiều. . . . . ."
Cái này có quan hệ gì với Nguyện Vọng Quả!
Lăng Kỳ Tuyết nóng nảy, giẫm đạp đi lên đi giành lấy Nguyện Vọng Quả, thật sự là hai phu thê nhà này quá dài dòng, rất nhiều người trẻ tuổi phía dưới cũng đã nằm ở trên bàn chảy nước miếng rồi!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
29 chương
21 chương
13 chương
179 chương
19 chương
48 chương