Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Được!" Lăng Kỳ Tuyết đồng ý, lại để Lâm Vĩnh Cửu đi tìm dược liệu cho nàng.
Chuyện lần trước hắn mạo hiểm có nguy cơ bị gia tộc phát hiện cũng muốn vụng trộm giữ lại Thông Huyết Thảo, nàng cũng nên ăn một bữa cơm với hắn.
Lâm Vĩnh Cửu rất vui mừng đi lấy dược liệu, chốc lát thì đưa cho Lăng Kỳ Tuyết, lấy được dược liệu Lăng Kỳ Tuyết xoay người cáo từ.
. . . . . .
Trên đường trở về Lăng Kỳ Tuyết cẩn thận để ý có người theo dõi hay không.
Nàng phế Nam Cung Kình, kiêng kị cảnh cáo của Đông Phương Linh Thiên, Nam Cung Kình không dám trả thù, quốc chủ cũng không dám, nhưng không có nghĩa là hoàng hậu không dám.
Mẫu Tộc của hoàng hậu là Thừa Tướng Nam Lăng quốc—— Bùi gia.
Tuy nói thừa tướng là quan văn, nhưng cấp bậc tu luyện của thừa tướng Bùi Văn Thanh tuyệt không thấp, nghe nói ông ta là Nguyên Vương đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể lên cấp bậc Nguyên Tôn.
Binh lực của Nam Lăng quốc là Lăng gia nắm giữ một phần ba, còn hai phần ba chính là quốc chủ và Bùi gia phân chia.
Nói cách khác Bùi gia có một phần ba binh lực của Nam Lăng quốc, muốn đối phó Lăng Kỳ Tuyết nàng quả thật dễ như trở bàn tay.
Nói không chừng quốc chủ đánh chủ ý để phủ thừa tướng và Nguyệt Hoa Cung lưỡng bại câu thương, ông ta ngồi trong tối thu ngư ông đắc lợi.
Muốn để cho toàn thân mà lui, trừ thực lực thì tất cả đều là hư không.
Chỉ có không ngừng tăng thực lực của mình lên, thực lực cường đại đến nỗi người ta không thể không ngưỡng mộ, mới có thể tạo được lợi thế cho mình.
Lần này nàng để Lâm Vĩnh Cửu tìm dược liệu là dùng để luyện chế Cố Nguyên Đan.
Cố Nguyên Đan là một loại đan dược có thể nhanh chóng củng cố cảnh giới vừa mới lên cấp, nàng dựa vào hấp thu ma hạch của Ma Linh Giác Trư mới có thể lên cấp Nguyên Tướng hậu kỳ, dưới mắt quan trọng nhất là ổn định lại mà không phải tăng lên lần nữa, nếu không rất có thể sẽ bởi vì cảnh giới không ổn định mà tạo thành tụt cấp.
Từ chỗ của Lâm Vĩnh Cửu ra ngoài, Lăng Kỳ Tuyết không vội vàng trở về, nếu nàng nhớ không lầm, lần trước mua y phục đã ăn mặc không sai biệt lắm, cần phải mua cái mới.
Thứ lỗi là đời trước nàng rất xa hoa!
Đời trước mặc dù khổ gì đó nàng cũng đều ăn qua, đã từng tham gia tập huấn lính đánh thuê, nhưng mà sống ở trong rừng rậm là không có điều kiện tắm với thay quần áo, căn bản là nàng mang theo rất nhiều y phục, rách với dơ bẩn thì vứt bỏ, trở lại mua cái mới.
Thật sự là một số y phục rất quý giá, cũng đều có phụ tá chuyên môn trợ giúp nàng mang đi giặt khô.
Cho nên nàng sẽ không giặt quần áo!
Trước khi mặc mà dơ bẩn nàng sẽ vứt bỏ, dù sao trong Hỗn Độn Không Gian có đầy đủ chỗ rộng rãi để cho nàng đựng quần áo.
Nghĩ đến Hỗn Độn Không Gian sương mù mênh mông đó, bên trong không có gì cả, Lăng Kỳ Tuyết chợt có ý nghĩ, đi đến một cửa hàng dụng cụ, và bảo thợ mộc chế một ghế bằng gỗ, giá sách và dụng cụ sinh hoạt thường gặp, sau này có cơ hội thử thu một tòa phòng thấy thuận mắt vào một chút, rồi bỏ dụng cụ vào, tích trữ mọi thứ cũng dễ dàng phân loại.
Cửa hàng gia cụ có chút hẻo lánh, Lăng Kỳ Tuyết từ trong cửa hàng gia cụ ra ngoài, ngay lập tức cảm thấy phía sau có thêm một cái đuôi.
Quốc chủ quả nhiên là không quản được hành động của hoàng hậu, Đông Phương Linh Thiên đã cảnh cáo quốc chủ, hoàng hậu này lại trắng trợn theo dõi nàng, chẳng lẽ còn muốn ám sát nàng hay sao?
Nghĩ cái gì thì đến cái đó!
Lăng Kỳ Tuyết đi ra khỏi cửa hàng gia cụ không đến mộ trăm mét, cái đuôi phía sau nhanh chóng đuổi theo, đồng thời thoáng một cái trước mắt Lăng Kỳ Tuyết, vụt qua một bóng người đến.
Cả hai đều là hắc y nhân, che mặt, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng từ trên người bọn họ nhìn thấy sát khí như có như không tỏa ra, người đến không phải thị vệ của đại gia tộc bình thường, mà là người của tổ chức sát thủ.
Bởi vì người của tổ chức sát thủ chỉ có một mục tiêu, đó chính là giết người, cho đến bây giờ đều không dài dòng.
Trường kiếm sáng lên, nhắm thẳng vào Lăng Kỳ Tuyết.
Hai người đối phương đều là thực lực của Nguyên Vương trung kỳ, hai đánh một, Lăng Kỳ Tuyết chiến đấu rất là khó khăn.
Nhưng tạm thời cũng sẽ không bại trận, Lăng Kỳ Tuyết nghĩ mạo hiểm thử công kích thần thức một lần, ngay lập tức bị tinh thần lực của một hắc y nhân trong đó công kích.
Xem ra cấp bậc tinh thần lực của đối phương và cấp bậc tu luyện của bọn họ là cùng cấp, đều là Nguyên Vương trung kỳ.
Tinh thần lực của Lăng Kỳ Tuyết cũng là Nguyên Vương hậu kỳ, đồng thời bị họ lướt qua, như là một hòn đá nhỏ quăng vào mặt hồ yên ả, nổi lên một chút gợn sóng, nhưng không thể nổi gió cuộn sóng.
Ngược lại, cảm thấy tinh thần lực của đối phương dưới mình, Lăng Kỳ Tuyết cũng ngưng tụ tinh thần lực thành một đường thẳng, bắn thẳng vào trong đầu đối phương.
Hắc y nhân bị tinh thần lực công kích đột nhiên hai tay ôm đầu, ầm ầm ngã xuống.
Một người khác thấy thế, tức giận hung hăng ngưng tụ ra nguyên lực màu đỏ, trường kiếm trong tay chém về phía Lăng Kỳ Tuyết, lại không dám dùng tinh thần lực công kích.
Mặc dù hắn nhìn không thấu cấp bậc tu luyện của Lăng Kỳ Tuyết, nhưng nàng còn trẻ tuổi, một tiểu nha đầu chỉ mười lăm tuổi cấp bậc còn có thể cao hơn hắn sao?
Hắn cũng không tin, dựa vào thực lực Nguyên Vương trung kỳ của hắn, còn không đối phó được một nha đầu mười lăm tuổi.
Kiếm của sát thủ bí mật mang theo nguyên lực màu đỏ hung ác chém về phía lăng Kỳ Tuyết, khí thế mãnh liệt, ngay cả không khí đều nổi một trận gió.
Lăng Kỳ Tuyết không lùi mà tiến, lấy một tư thế khom lưng kì lạ có độ khó cao tránh thoát kiếm của sát thủ.
Đồng thời lẩm nhẩm khẩu quyết, thi triển Hỏa Xà Thuỷ Độn, tiến có thể công lui có thể thủ.
Hỏa Xà như là một Linh Xà có sinh mệnh, lấy tốc độ thật nhanh bay về phía sát thủ, chạm vào Hỏa Kiếm của sát thủ ở giữa không trung, sau khi va chạm phát ra một tiếng nổ mạnh kịch liệt bùm bùm.
Cấp bậc của Lăng Kỳ Tuyết thật sự quá thấp so với cấp bậc của sát thủ, Hỏa Xà bị Hỏa Kiếm cắn nuốt tiêu diệt, Hỏa Kiếm của sát thủ vẫn còn dư lại một phần, ở dưới biến động sát thủ giết về phía Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết thi triển Thuỷ Độn, Hỏa Kiếm xông đến vừa đúng lúc đụng vào Thuỷ Độn, xì một tiếng bị Thuỷ Độn dập tắt.
Một chiêu hạ xuống, lực lượng ngang nhau.
Lăng Kỳ Tuyết thích nhất dĩ nhiên là dùng độc, nếu đối thủ dùng chính là hỏa, vậy thì dùng Diệt Nguyên Tán thôi, chỉ là hiệu quả chậm một chút, chỉ cần nàng có thể tránh thoát công kích của sát thủ, đợi đến lúc dược hiệu phát huy, còn không phải sát thủ sẽ mặc cho nàng xử lý.
Diệt Nguyên Tán lặng lẽ nắm ở lòng bàn tay, Lăng Kỳ Tuyết lẩm nhẩm khẩu quyết, ngưng tụ ra Hỏa Cầu Truy Mệnh.
Mặc dù Hỏa Cầu Truy Mệnh không vẹn toàn bằng Hỏa Xà Thuỷ Độn, lực lượng công kích quả thật không bằng Hỏa Xà Thuỷ Độn.
Hỏa Cầu Truy Mệnh ngưng tụ ra, ngay lập tức Lăng Kỳ Tuyết ném Diệt Nguyên Tán vào trong hỏa cầu, đẩy về phía sát thủ.
"Song tu Thủy Hỏa?" Sát thủ kinh ngạc coi thường một câu, phát động tiến công lần nữa.
Hỏa Cầu Truy Mệnh và Hỏa Kiếm của hắn ở giữa không trung giao nhau lần nữa, va chạm ra tia lửa chói mắt.
Không đợi tia lửa thối lui, Lăng Kỳ Tuyết dựa vào cảm giác tìm vị trí của sát thủ, gọi Hỏa Cầu Truy Mệnh ra lần nữa, xông về phía vị trí của hắn.
Hiển nhiên sát thủ cũng ôm tâm tư như Lăng Kỳ Tuyết, nhưng mà ý định của hắn chậm hơn Lăng Kỳ Tuyết một bước.
Lần này vị trí nổ mạnh cách sát thủ rất gần.
Liên tiếp gọi Hỏa Cầu Truy Mệnh ra, Hỏa Kiếm của sát thủ chém ra một kiếm nhanh hơn một kiếm.
Hỏa Cầu Truy Mệnh cần nguyên khí chống đỡ quá nhiều, hạ xuống mấy chiêu, Lăng Kỳ Tuyết đã cảm thấy rất khó khăn, cứ theo đà này, dược hiệu của Diệt Nguyên Tản còn chưa phát huy, thì nàng đã chết cháy rồi.
Nhưng mà, Hỏa Kiếm của sát thủ vẫn liên tục không ngừng chém về phía nàng. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
16 chương
87 chương
70 chương
19 chương
94 chương