Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Đông Phương Linh Thiên cũng không lạnh không nóng nói: "Đừng giả vờ, đây đã là lần thứ mười lăm người ở trước mặt con giả bộ bệnh rồi, rất vui sao? Nếu như không có chuyện gì con đi trước đây!" Ngay cả kiên nhẫn nhìn Vân Phi một cái cũng không có, Đông Phương Linh Thiên phất tay áo đi. Sinh ra ở trong hoàng thất lục đục với nhau đã là bi ai của hắn, có một mẫu phi dã tâm bừng bừng như này hắn càng thêm bất hạnh, thôi, thích tranh thì tranh đi, chỉ cần không kéo hắn xuống nước là được. Sau khi Vân Phi liều mạng điên loại vừa khóc vừa gào cầu xin, Đông Phương Linh Thiên vẫn cố chấp rời khỏi hoàng cung, rời khỏi Hải Chu quốc, mục đích là Nam Lăng quốc nhỏ nhất vùng đại lục. . . . . . . Lăng Kỳ Tuyết ra khỏi phòng đã bị cửu trưởng lão đi theo, nhiều lần muốn chạy cũng bị cửu trưởng lão tìm được, không khỏi buồn bực, lão đầu này là đến bảo vệ an toàn cho nàng sao? Là đến giám thị nàng, phòng ngừa nàng trốn chạy mà! Tất cả đường phố lớn nhỏ ở Giáo La Thành nàng đều đi dạo mấy lần, đi dạo tiếp nữa mình cũng cảm thấy nhàm chán. Kể từ khi giao phương pháp luyện chế Phục Nguyên Đan cho Lâm Vĩnh Cửu, nàng cũng chưa đến đại dược phòng Lâm La, nhất thời vui mừng, định đến đại dược phòng Lâm La xem một chút. Ngược lại cửu trưởng lão vẫn đi theo Lăng Kỳ Tuyết, mặc kệ đi đâu đều rất vui vẻ, tuyệt đối không cảm thấy lãng phí thời gian, dù thế nào đi nữa bây giờ ông không cần trông chừng bảo khố, thời gian còn nhiều mà. Đã lâu không gặp, Lâm Vĩnh Cửu nhiệt tình tiếp đãi Lăng Kỳ Tuyết, nhìn cửu trưởng lão ở trước mặt quầy lựa chọn đan dược, nhỏ giọng hỏi Lăng Kỳ Tuyết: "Ngươi thật sự muốn gả cho thái tử?" Hắn vẫn cho là Lăng Kỳ Tuyết và cung chủ Nguyệt Hoa Cung mới là một đôi, đột nhiên nhảy ra một thái tử, không khỏi sinh lòng tiếc hận. Kiêng kỵ liếc nhìn cửu trưởng lão một cái, nhìn lực chú ý của ông không ở bên này, Lăng Kỳ Tuyết nhỏ giọng nói: "Ta đang lên kế hoạch chạy trốn, đáng tiếc cái đuôi này luôn đi theo, xem ra phải chờ đến hôn lễ mới có cơ hội!" "Có chỗ nào có ích thì nói một tiếng, mặc dù ta ở Giáo La Thành không có địa vị gì, nhưng nhất định có lộ tuyến ra khỏi thành." Lâm Vĩnh Cửu tốt bụng giúp một tay. Lăng Kỳ Tuyết cự tuyệt, nếu Lâm Vĩnh Cửu gặp chuyện không may, người nhà của hắn đều bị liên lụy, mặc dù lòng dạ nàng ác độc, nhưng hại người vô tội đi tìm chết, nàng không làm được. Lâm Vĩnh Cửu không tiếp tục kiên trì nữa, hắn cũng biết rõ một khi chuyện bại lộ, Lâm gia sẽ gặp phải tai nạn gì đó, nhưng hắn vẫn nói: "Thực sự không được thì ngươi hãy đến tìm ta." Lăng Kỳ Tuyết không tiếp tục cự tuyệt, thật sự đến bước kia nói không chừng còn phải nhờ Lâm Vĩnh Cửu giúp một tay. Có thể ở đây biết Lâm Vĩnh Cử một bằng hữu thật lòng như vậy, chính là phúc khí của nàng, phúc khí như vậy nàng phải trợ giúp nhiều hơn, từ trong Thế Giới Hỗn Độn lấy ra một phương thuốc từ rừng rậm Ma Vân có một chút vô dụng với nàng: "Những thứ này rất có ích cho ngươi, cầm lấy." Nhưng mà Lâm Vĩnh Cửu tiện tay từ chối, đồng thời cảm khái thật sâu ban đầu mình cũng chỉ trợ giúp một chút nho nhỏ, hôm nay lại đổi về hồi báo lớn như vậy, ngày khác Lăng Kỳ Tuyết có chỗ cần dùng, núi đao biển lửa sẽ không tiếc. Ở đại dược phòng Lâm La một lúc lâu, Lăng Kỳ Tuyết bảo Lâm Vĩnh Cửu chuẩn bị cho nàng nhiều dược liệu một chút rồi mới rời đi. Ngày hôm sau, Lăng Kỳ Tuyết lại đến đại dược phòng Lâm La, thừa dịp cửu trưởng lão không chú ý thu những dược liệu kia vào trong nạp giới. Ngày thứ ba, Lăng Kỳ Tuyết không tiếp tục ra khỏi phòng, cách ngày đại hôn càng ngày càng gần, nàng phải làm rất nhiều chuẩn bị. Đời trước vì đám cưới nàng không mang theo bọc giải độc nhỏ bên mình, cuối cùng dẫn đến bi kịch xảy ra, lần này, nàng sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa. Ngày thứ ba cả ngày nàng đều tự giam mình ở trong phòng luyện đan. Vốn là nàng nghĩ ở xung quanh phòng bày một tầng kết giới, phòng ngừa mùi thuốc tỏa ra ngoài, nhưng vẫn đau buồn phát hiện, với năng lực bây giờ của nàng, kết giới lớn nhất chỉ có thể bao lại lò luyện đan, cuối cùng, nàng chỉ buồn bực ở trong không gian lớn nhỏ là lò luyện đan mà vùi đầu khổ luyện, Phục Nguyên Đan luyện trọn vẹn trăm viên độ tinh khiết chín mươi phần trăm, còn có hơn ba mươi viên Thanh Minh Đan, Giải Độc Đan, quan trọng nhất là ba viên Tẩy Tủy Đan, cùng với các loại độc phấn, để trong nạp giới một ít để che tai mắt người, còn lại cũng đặt vào trong Hỗn Độn Thế Giới. . . . . . . Đảo mắt đã đến ngày tám, một ngày kia, bầu trời xanh thẳm, trời xanh mây trắng, Nam Lăng quốc vui vẻ ăn mừng, khắp Giáo La Thành giăng đèn kết hoa, lụa hồng dán giấy đỏ trước cửa, người người đều mặc y phục mới lên, nguyên nhân không hai, hôm nay thái tử bọn họ đại hôn lấy thái tử phi. Lăng phủ càng mạnh tay phát cho mỗi một nha hoàn làm việc, gia đinh một bộ y phục mới, e sợ quan viên đến chúc mừng nói Lăng gia keo kiệt. Lăng Kỳ Tuyết rất lạnh lùng ngồi ở trước bàn trang điểm, mặc cho một đống cung nữ ma ma qua lại giày vò, hóa trang tân nương cho nàng. Ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn màu đỏ và việc vui ở trong gương, lại nhớ về kiếp trước một lần nữa, chỉ là không phải nhớ lại mà là có chút tự giễu nghĩ: Mới qua bao lâu mà nàng lại mặc giá y lần nữa, thật sự là việc đời khó lường! Lăng Kỳ Tuyết cẩn thận nghiên cứu con đường đi qua đi lại từ Lăng phủ đến phủ thái tử, trong đó có một đoạn đường khác với con đường phồn hoa mà nói thì coi như yên tĩnh, định chạy vào phủ thái tử trốn trước, chỉ có một cơ hội này, nếu như bỏ lỡ, đành phải chờ vào phủ thái tử mới quyết định, thực sự không được thì sẽ cưỡng ép thái tử. Tự nhiên, cưỡng ép thái tử là một bước cuối cùng, cũng là một bước tính toán xấu nhất. Để cho Lăng Kỳ Tuyết lạ lùng là cái thế giới này lại có pháo. Tiếng pháo nổ đùng đùng, người thái tử đến thú tân nương, trước cửa của Lăng phủ nhìn thấy đội ngũ xe ngựa sang trọng, rất là náo nhiệt. Vì biểu đạt coi trọng Lăng Kỳ Tuyết, thái tử Nam Cung Kình lại tự mình nghênh đón phía trước, điều này làm cho những lão quái vật kia của Lăng phủ nhất là cửu trưởng lão rất là bất ngờ, rất là vui mừng. Phải biết qua trăm năm nay, Lăng phủ vẫn không có một hoàng hậu, thậm chí là quý phi cũng không có, nhìn thấy hoàng thất ban tài nguyên liên tục chảy vào trong tay các đại quan khác, Cửu Đại Trưởng Lão của Lăng gia ao ước ghen tị cũng không có biện pháp! Trên dưới Lăng phủ chìm trong một biển sung sướng, ngoại lệ duy nhất đó chính là Lăng Nhạc, ông vô cùng buồn bực ra nghênh tiếp thái tử, cũng nghĩ không ra: Ai gặp phế vật cũng ghét sao lắc mình một cái, biến thành thái tử thì coi trọng như bảo bối. Phải biết các triều đại thay đổi đến nay, thái tử tự mình rước dâu là ví dụ đã ít lại càng ít, mấy ngày trước nhận được sính lễ phong phú càng thêm chưa từng có từ xưa đến nay, các loại chiến kỹ cao giai, đan dược cao cấp, ma hạch cao cấp, dược liệu hiếm có, Lăng Nhạc thấy hận không thể nuốt làm của riêng, không sung vào tài vụ công hữu của Lăng gia. Tất nhiên, sính lễ hoàng thất phong phú, của hồi môn của Lăng gia cũng không thể khó coi, dược liệu chiến kỹ gì đó đều đưa toàn bộ vào mấy chiếc xe ngựa. Lăng Kỳ Tuyết ngồi ở trên kiệu hoa cũng hơi say, ôm nạp giới không rời, vì khoe khoang cứ thế muốn lãng phí nhân lực và vật lực đặt ở trên xe ngựa, tốt hơn nên đặt ở trong nạp giới, lúc nàng chạy trốn thì mượn gió bẻ măng cũng dễ dàng! Đặt ở trên xe ngựa rêu rao khắp nơi như vậy, không sợ sẽ chọc phải sơn tặc? Pháo nổ vang lên không ngừng, Lăng Kỳ Tuyết thỉnh thoảng nhìn ra phía ngoài, chờ đến đoạn đường tĩnh lặng, thì không mang được của hồi môn nàng cũng muốn chạy trốn. Đoàn xe thuận lợi đi đến đoạn đường yên tĩnh, Lăng Kỳ Tuyết làm xong chuẩn bị chạy ra, cũng đúng lúc này, đoàn xe đột nhiên dừng lại. . . . . .