Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lăng Kỳ Tuyết có mười phần tự tin với thuốc bột của mình, nàng cũng vẫn thật cẩn thận không phát ra một chút tiếng động nào.
Sao Ma Linh Giác Trư có thể phát hiện ra nàng!
Lăng Kỳ Tuyết không tin Ma Linh Giác Trư nhìn là nàng, nhưng mà xuyên qua ánh mắt của nó là đã hiểu rõ ràng chính là ở phía nàng!
Hay là sau lưng nàng hoặc là xung quanh có cái gì đó hấp dẫn ánh mắt của nó?
Lăng Kỳ Tuyết quan sát trái phải một chút, không có gì.
Vừa nhìn phía sau!
Đã sợ đến mức thiếu chút nữa thì nàng ngã từ trên cây xuống!
Một con Thanh Xà to như thùng nước đang ở sau lưng nàng quanh quẩn trên cây to, lưỡi đỏ tươi co lại thè ra, phát ra tiếng xì xì, kỳ dị là trên đầu của nó có hai cái sừng cong dài, như hai vành cong lay động ở trên đỉnh đầu.
Song Cơ Thanh Xà!
Vận khí của nàng còn không phải là tốt bình thường, Thanh Xà và Ma Linh Giác Trư là kẻ thù trời sinh, chỉ cần gặp nhau, chính là một cuộc đại chiến, không chết không thôi!
Chỉ cần nàng không nhúc nhích, lực chú ý của Thanh Xà ở trên người Ma Linh Giác Trư, thì sẽ không chú ý đến nàng.
Song Cơ Thanh Xà khoa trương lắc mông, trườn xuống dưới.
Lăng Kỳ Tuyết rõ ràng cảm thấy Song Cơ Thanh Xà trườn ngang qua bên người nàng thì dừng lại một chút, giật mình một cái.
Bị phát hiện rồi sao? Là muốn quay đầu lại ăn sạch nàng sao!
Lăng Kỳ Tuyết nắm chặt phá kiếm, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!
Song Cơ Thanh Xà cũng ngừng một giây rồi trườn xuống, Ma Linh Giác Trư phía dưới như ở châm chọc lá gan của Song Cơ Thanh Xà nhỏ bé, vẫn kêu rống lên, có vẻ rất không kiên nhẫn.
Song Cơ Thanh Xà đâu nào chịu được khiêu khích, tốc độ nhanh chóng trườn xuống, vừa đúng rơi xuống trên sống lưng của Ma Linh Giác Trư, há mồm muốn cắn sống lưng của Ma Linh Giác Trư, đuôi dài của Ma Linh Giác Trư vung lên trên sống lưng, quật ngã Song Cơ Thanh Xà, tiếp theo chân to giẫm lên.
Song Cơ Thanh Xà cũng không phải là ngồi không, linh hoạt né tránh công kích, cái đuôi chống lên trên mặt đất lên, bắn ra, bắn lên trên đầu của Ma Linh Giác Trư.
Ma Linh Giác Trư bị chọc giận, sừng trên đầu lập tức thả ra từng trận khí đen.
Khí đen có độc, nhưng Song Cơ Thanh Xà cũng là chuyên gia có danh dùng độc, hai sừng lập tức thả ra một loại độc tố màu đỏ, cố gắng lai trung hòa độc tố của Ma Linh Giác Trư.
Nhưng mà, bọn nó ai cũng không thể giải trừ độc tố của ai, ước chừng một phút đồng hồ, Song Cơ Thanh Xà "Ầm ——" một tiếng lăn xuống từ trên đầu Ma Linh Giác Trư.
Ma Linh Giác Trư trúng độc không ít, cuối cùng cơ thể cao lớn cũng ầm ầm sụp đổ.
Lăng Kỳ Tuyết trốn ở trên cây trợn mắt há mồm nhìn, như vậy cũng được à!
Bọn nó chết thế nào không quan trọng, quan trọng là bọn nó đều chết hết!
Cộng thêm con ma thú bé kia còn chưa bị Ma Linh Giác Trư ăn sạch, tổng cộng có ba ma thú!
Lăng Kỳ Tuyết hưng phấn nhảy xuống, việc cấp bách trước tiên thu ma hạch của bọn nó vào tay, một mặt thuận buồm xuôi gió.
Thoáng cái đã nhặt được nhiều bảo bối thế này, Lăng Kỳ Tuyết hưng phấn nhảy xuống cây, dùng kiếm lấy ra ba viên ma hạch của ba ma thú, ném vào Thế Giới Hỗn Độn.
Hai con ma thú Vương cấp, một con Ma thú cửu cấp cao cấp, ba viên ma hạch này lại là bảo bối có giá trị liên thành!
Rất vui mừng, Lăng Kỳ Tuyết vẫn không quên ném ba con ma thú vào Thế Giới Hỗn Độn.
Nạp giới quá nhỏ, không chứa nổi nhiều thứ, cũng may còn có một Thế Giới Hỗn Độn không biết sử dụng thế nào, cũng không cần lo lắng bị người cướp mất.
Lấy được ba bảo bối, Lăng Kỳ Tuyết đi trở về, ở trong chỗ sâu Ma Vân rừng rậm này quanh quẩn một cỗ hơi thở nguy hiểm, nàng mới có được bảo bối, vẫn không muốn để mạng nhỏ nằm ở đây.
Vừa chạy nửa ngày, nàng trở lại chỗ ban đầu phát hiện Ma Linh Giác Trư mặt trời cũng đã nặn xuống phía tây.
Lăng Kỳ Tuyết quen thuộc nổi lửa, lấy ghế ra ngồi xuống bên cạnh lửa, thần thức tiến vào Thế Giới Hỗn Độn, suy nghĩ một chút, dùng phá kiếm cắt da Ma Linh Giác Trư, lấy xuống một miếng thịt heo, chém một cái nhánh cây lần nữa, bắt đầu đưa lên trên lửa nướng.
Kiếp trước từng có kinh nghiệm sống trong rừng rậm nàng tự nhiên không quên mang theo muối ăn, nếu thế giới này có gia vị, nàng cũng sẽ không quên mang đến một ít, đáng tiếc không có.
Nhưng mà, thịt heo tự nhiên cho dù chỉ thêm chút muối đơn giản, cũng đã thơm ngào ngạt rồi!
Lăng Kỳ Tuyết ăn một miếng, vẫn chưa thỏa mãn, lại lấy xuống một miếng thả vào lửa nướng lên.
Bóng đêm im ắng, ma thú bốn phía rống lên không dứt ở bên tai, chỉ có chỗ trời đất nho nhỏ này nàng ở an tĩnh thoải mái.
Lăng Kỳ Tuyết ngồi chờ thịt nướng ra lò, vừa phòng bị nhìn bốn phía.
Bóng đêm mơ hồ, tầng lớp cây cối che ánh mắt, khiến cho tầm nhìn của nàng bị ảnh hưởng, thấy cũng không phải xa.
Dưới tình huống thị giác không tốt, thính giác sẽ rất nhạy cảm.
Lăng Kỳ Tuyết rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân ở phía đông nam truyền đến.
Từ đánh giá bước chân nặng nhẹ, tối thiểu có sáu người trở lên, có một người là nữ tử.
Một nữ nhân trong rất nhiều nam nhân, không phải là Lăng Kỳ Liên chứ!
"Ôi, đây không phải là Tuyết tỷ tỷ nhà ta sao?"
Lăng Kỳ Tuyết vừa mới nghĩ đến, giọng nói chói tai của Lăng Kỳ Liên đã vang lên trong cánh rừng.
Lăng Kỳ Tuyết thầm mắng mình vỡ đầu, nghĩ cái gì thì đến cái đó, làm sao lại không cho nàng nghĩ đến một bảo bối Thần cấp!
Lăng Kỳ Tuyết buồn bực liếc Lăng Kỳ Liên một cái, thầm nói: Gieo họa!
Không phải nàng sợ Lăng Kỳ Liên, mà là rất nhiều nam nhân chỉ có một nữ nhân, Lăng Kỳ Liên khẳng định đi chung với thái tử Nam Cung Kình, lần trước mới giết chết sáu Nguyên Vương của Nam Cung Kình, hắn hận không lột da hủy đi cốt của nàng, ở chỗ này gặp được, ai biết bên cạnh hắn có Nguyên Vương hay không, cái loại Bạo Nguyên Đan nghịch thiên đó chỉ có một viên, lần trước đã ăn hết, muốn dựa vào thực lực của bản thân giết chết Nguyên Vương lần nữa, hiển nhiên không phải thực tế.
Theo tiếng nhìn lại, bên người Lăng Kỳ Liên chính là vẻ mặt âm trầm của Nam Cung Kình, sau lưng của bọn họ có sáu thị vệ đi theo, đều là Nguyên Tướng cấp đỉnh.
Có thể nhìn ra thực lực của bọn họ, nói rõ còn chưa đến cấp bậc Nguyên Vương, Lăng Kỳ Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không đến cấp bậc Nguyên Vương, độc dược của nàng sẽ có hiệu quả, sẽ không sợ tám người này đến đấu với một!
"A, Liên muội muội cũng đến, một nữ nhân chuyện trò vui vẻ với bảy nam nhân, Liên muội muội ngươi thật đúng là nữ nhân thời đại mới mẫu mực tốt của chúng ta nha!" Lăng Kỳ Tuyết cười mỉm nói châm chọc, lại tao nhã lấy thịt nướng từ trên giá lửa xuống, thong thả cắn xuống một miếng, cũng không quản sắc mặt của Lăng Kỳ Liên còn đen hơn bóng đêm này, bản thân chăm chú ăn.
Đây không phải là mắng nàng thủy tính dương hoa? Lăng Kỳ Liên tức giận cắn răng nghiến lợi, thật muốn đi qua xé miệng Lăng Kỳ Tuyết, nhưng nhớ đến ngày Lăng Kỳ Tuyết oanh liệt đại chiến Nguyên Vương ở phòng đấu giá Như Ngọc, nghĩ lại mình có sự chênh lệch với Nguyên Vương, chỉ sợ Lăng Kỳ Tuyết mất hứng trong nháy mắt giết chết nàng, cuối cùng chỉ vô cùng ấm ức lầm bầm: "Miệng chó chẳng mọc được ngà voi!"
"A, Liên muội muội miệng chó phun ra răng ngà được à, thật đúng là kỳ lạ nha!" Lăng Kỳ Tuyết vẫn thản nhiên ăn thịt nướng, lạnh nhạt một câu, trả lại lời nói của Lăng Kỳ Liên.
Lăng Kỳ Liên trừng mắt, miệng mở ra lại đóng vào, trực tiếp dừng mắng chửi, thái tử đang ở phía sau nàng, thật vất vả tu sửa hình tượng không thể phá hủy lần nữa!
Không mắng chửi nữa, vội vàng kìm nén!
Một lát sau, ngược lại Nam Cung Kình mặt vẫn âm trầm nói chuyện.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
29 chương
21 chương
13 chương
179 chương
19 chương
48 chương