Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Đi tiếp hai canh giờ, Lăng Kỳ Tuyết có thu hoạch không nhỏ. Nhân dịp buổi trưa, mặt trời chói lọi ở trên đỉnh đầu, giống như đang đốt cháy ngọn cây trên cao, Lăng Kỳ Tuyết đi mệt lại dừng lại nghỉ ngơi. Kiếp trước nàng từng tham gia lính đánh thuê, cũng có không ít thực chiến dã ngoại tương tự, cách sinh tồn trong rừng rậm đã ghi nhớ ở sâu trong đầu. Trước kia còn phải vác nhiều đồ nặng trên lưng, hôm nay chỉ cần một nạp giới là đã giải quyết được, đi lại ở trong Ma Vân rừng rậm, Lăng Kỳ Tuyết dễ dàng tiện tay lấy. Tiện tay từ trong nạp giới lấy ra một cái ghế, Lăng Kỳ Tuyết tùy tiện ngồi xuống, lần nữa lấy ra gà nướng đã chuẩn bị xong, ăn ngấu ăn nghiến. Người Nam Cung Ngọc dẫn tới tổng cộng có bốn người, đều là tứ huynh đệ bên dòng họ Mẫu Tộc của mẫu phi Nam Cung Ngọc, phân biệt gọi là Lưu Văn, Lưu Thao, Lưu Vũ, Lưu Lược. Chủ tớ năm người giật mình nhìn Lăng Kỳ Tuyết, khóe miệng co rút, quả nhiên là tiểu nữ nhân, ra cửa vẫn không quên mang ghế, chúng ta là đến rèn luyện chứ không phải là đến hưởng thụ được chứ! Nhưng không thể không nói, nhìn Lăng Kỳ Tuyết nhàn nhã ngồi ở trên ghế gặm gà nướng, bọn họ cũng đều muốn ngồi ngồi xuống ghế, hưởng thụ một chút. Bọn họ không mang ghế, ngồi ở trên đất ẩm ướt, ánh mắt nhìn Lăng Kỳ Tuyết theo từ im lặng biến thành hâm mộ, hâm mộ nàng có một cái ghế để nghỉ ngơi! Cuối cùng chỉ đành phải mệt mỏi ngồi dưới đất, yên lặng ăn thức ăn của mình. Bổ sung thức ăn nước uống xong, nghỉ ngơi một ít thời gian, đội ngũ tiếp tục tiến lên. Lăng Kỳ Tuyết vẫn lấy việc hái dược liệu làm chủ, không vội vàng. Đại bộ đội đã sớm vọt tới trước mặt, trong rừng rậm đến chỉ có thể nhìn bọn họ sáu người. Nam Cung Ngọc thân là một luyện đan sư, cảm thấy rất hứng thú với dược liệu, đi theo Lăng Kỳ Tuyết vừa hái dược liệu, vừa cầu xin Lăng Kỳ Tuyết dạy hắn phân biệt dược Liệu, Ngày Tiếp Theo, Học Được Không Ít Kiến Thức, Hấp Ta Hấp Tấp Đi Theo Lăng kỳ tuyết, cũng không kêu một lời. Sắc trời sắp tối, Lăng Kỳ Tuyết để đội ngũ dừng lại. Một ngày lộ trình đi đến đây, Lăng Kỳ Tuyết sai đâu đánh đó với chủ tử nhà mình, cộng thêm Lăng Kỳ Tuyết đàm luận nói kiến thức dược liệu không ngừng, tứ huynh đệ Lưu gia càng nhìn lăng kỳ tuyết với cặp mắt khác xưa, Lăng Kỳ Tuyết trở thành chủ não của đội ngũ này. Lăng Kỳ Tuyết bảo đội ngũ dừng lại, bọn họ ngay lập tức dừng lại. Lưu Văn nhặt được rất nhiều cành khô, đánh lên một ngọn lửa lớn, Lưu Vũ rời đi đánh ma thú, Lăng Kỳ Tuyết lấy lều ra chống lên, Nam Cung Ngọc tiến lên giúp một tay. Lều chống đỡ tốt, huynh đệ Lưu gia nướng ma thú cũng đã làm xong, thơm nứt mũi, đối diện với mấy thức ăn thơm ngát này, Lăng Kỳ Tuyết rất động lòng, không khách khí ăn no bụng. Ánh trăng trên đầu cành, ban ngày Ma Vân rừng rậm vì nhân loại ồn ào rất náo nhiệt, đến buổi tối, chỉ có gió thổi qua nhánh cây phát ra tiếng xào xạc, thỉnh thoảng kèm theo một tiếng ma thú gào thét, tiêu điều lạnh lẽo, người nghe thấy trong lòng hốt hoảng hàng loạt. Lăng Kỳ Tuyết nằm ở trong lều tự chế, lăn lộn khó ngủ. Thông thường ở vùng hoang dã, rừng rậm nguyên thủy, có ma thú rống là điều rất bình thường, nàng lại cảm thấy có gì đó làm người ta rất bất an. Về phần cái gì đó, nàng cực khổ suy nghĩ, chính là không thể rõ ràng. Kiếp trước nàng có thể ở trong rất nhiều con cháu Lăng gia bộc lộ tài năng, bằng vào một thân bản lĩnh vượt trội của nàng, còn có sức phán đoán chính xác và trực giác nhạy cảm. Trực giác nói cho Lăng Kỳ Tuyết, tối nay tuyệt đối không yên ổn. Lăng Kỳ Tuyết nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra vì sao, ngủ lại không ngủ được, định ngồi dậy, lần lượt vận chuyển nguyên khí, dùng Tẩy Tủy Đan này củng cố tăng lên Nguyên Giả hậu kỳ. Nguyên khí ở trong người vận chuyển mấy lần, Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy bên ngoài lều truyền đến một tiếng vù vù như có như không. Tiếng rất nhỏ, nếu không phải tinh thần lực của Lăng Kỳ Tuyết đạt đến cấp bậc Nguyên Vương, thính lực tăng lên, còn nghe không hiểu sao. Tiếng vù vù từ xa đến gần, ban đêm ở nơi yên tĩnh này có vẻ rất đột ngột, âm thanh mang theo một tần số song âm cao, đang lấy tốc độ mỗi giây một trăm mét xông về phía bọn họ bên này. Là một đoàn Hổ Đầu Ong! Hổ Đầu Ong cấp bậc không cao, một loại ong thợ chỉ là ma thú cấp thấp nhất, thủ lĩnh Ong kia nếu có được cơ hội lên cấp, cũng chỉ là cấp bậc trung cấp mà thôi. Nhưng mà Hổ Đầu Ong thích giết chóc thành tính, không sử dụng thì thôi, một khi xuất động, thường sẽ dốc toàn bộ lực lượng, thiên tính bọn chúng bạo ngược, cho dù là ai, chọc vào chúng, bọn chúng cũng sẽ tấn công, cho dù chỉ đi qua lãnh địa của bọn nó, cũng sẽ bị coi là chọc vào bọn chúng! Một số lượng ổ Hổ Đầu Ong ít nhất cũng ở vạn trở lên, nếu dốc toàn bộ lực lượng một ổ Hổ Đầu Ong. . . . . . Hậu quả khó mà tưởng tưởng nổi. Lăng Kỳ Tuyết thầm nghĩ không ổn, chạy như bay ra khỏi lều. Lưu Văn đang trực đêm, nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết tóc rối chạy đến, kinh ngạc hỏi: "Có việc gì phải không?" "Mau gọi bọn họ tỉnh lại, chúng ta rời khỏi đây!" Giọng nói của Lăng Kỳ Tuyết cũng thay đổi, môt khi bị Hổ Đầu Ong quấn lấy, bọn họ sẽ tai kiếp khó tránh! Tiếng vù vù càng ngày càng gần, trong lòng bàn tay của Lăng Kỳ Tuyết tất cả đều là mồ hôi, nàng chuẩn bị rất nhiều độc dược phòng rắn, nhưng mà Hổ Đầu Ong là đặc biệt, dược có bao nhiêu hiệu quả cũng không thể biết được. Âm thanh vẫn còn ở đến gần, lăng kỳ tuyết cấp tốc điều động tế bào não, nghĩ tới đường ra. Hai phút sau, tất cả mọi người mặc chỉnh tề đứng ở ngoài lều, Lăng Kỳ Tuyết không khỏi than tốc độ của bọn họ có thể so với bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm chỉnh. Chỉ dùng một phút đã thu thập xong lều, tính ra Hổ Đầu Ong bay đến đây, bọn họ nhanh chóng chạy về phía ngược lại. . . . . . . Cùng lúc đó, ở một góc nào đấy sâu trong rừng rậm, Lăng Kỳ Liên cả người y phục trắng đang đứng ở xung quanh đều là lều trại của đệ tử Lăng phủ ở dưới đại thụ, mặt đầy hung ác nhìn vào một nơi trong rừng rậm, tự lẩm bẩm: "Lăng Kỳ Tuyết à Lăng Kỳ Tuyết, muốn trách thì trách ngươi đột nhiên trở nên yêu nghiệt, ngươi nói thành thật làm một phế vật, làm nơi để ta trút giận là được, cần gì nhất định phải trở nên lợi hại!" "Nếu như ngươi không chết, vị trí thiên tài của Lăng gia sớm muộn gì cũng là ngươi, Lăng Kỳ Liên ta phải làm thế nào!" Đã sớm nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết đại chiến với Nguyên Vương, Lăng Kỳ Liên đã sắp xếp xong xuôi chuyện ngày hôm nay, Nam Lăng quốc gần như mỗi một rừng rậm đều có ma thú Hổ Đầu Ong cấp thấp này, đầu tiên nàng đến chợ đen treo giải thưởng mua một ít thú con Hổ Đầu Ong, lại tự mình nghiền những thú con này thành chất lỏng, lúc tiến vào Ma Vân rừng rậm lúc cố ý đẩy Lăng Kỳ Tuyết một cái, nhân cơ hội bôi một ít ở sau lưng Lăng Kỳ Tuyết. Hổ Đầu Ong có tính trả thù rất mạnh, trên người Lăng Kỳ Tuyết có hơi thở thú con Hổ Đầu Ong bị giết chết, đến Ma Vân rừng rậm, cho dù là nơi nào Hổ Đầu Ong ngửi thấy cũng sẽ tìm nàng báo thù. Lăng Kỳ Liên âm hiểm cười: Hàng nghìn thậm chí nhiều Hổ Đầu Ong hơn đánh ra, cho dù Lăng Kỳ Tuyết có ba đầu sáu tay, cũng khó thoát khỏi cái chết! Bị Hổ Đầu Ong gặm cắn thì Lăng Kỳ Tuyết chỉ còn lại một đống xương trắng, người nào nhận ra di hài nàng, cho dù cao thủ như Lăng Nhạc cũng không tra được gì. Nàng cũng biết trên người Lăng Kỳ Tuyết có lẽ có bảo vật mẫu thân nàng ta để lại, nhưng trên nàng còn có một Lăng Nhạc, thế nào cũng không chia đến trên đầu Lăng Kỳ Liên nàng, thay vì giữ lại Lăng Kỳ Tuyết lớn lên có một ngày áp đảo tài hoa của nàng, không bằng ra tay giết nàng trước thì sẽ chiếm được lợi thế!