Edit: hongheechan
Cả quá trình luyện đan, Đông Phương Linh Thiên ngồi yên lặng ở bên cạnh quan sát.
Thấy trán Lăng Kỳ Tuyết rỉ ra những giọt mồ hôi nhỏ, y mới rón rén rời đi, lúc trở về, cầm một chén trà hoa, thấy Lăng Kỳ Tuyết thu lại tất cả dược liệu vào trong nạp giới thu, kỳ quái hỏi, "Sao vậy?"
"Cấp bậc lò luyện đan của ta không đủ, không thể luyện đan." Lăng Kỳ Tuyết nói, nàng sẽ không nói cho Đông Phương Linh Thiên biết đan dược nàng luyện chế là Tẩy Tủy Đan.
Đặt loại đan dược này ở chỗ nào cũng là một thứ nghịch thiên, dù trong lòng nàng cảm thấy Đông Phương Linh Thiên sẽ không hại nàng, nhưng vẫn giữ lại vài điều với y.
Đã trải qua việc bị Mục Tề và Lăng Kì Liên phản bội, nàng sẽ không tin tưởng bất kì kẻ nào nữa.
Phòng bị rất chặt, phản ứng rất nhạy bén.
Đông Phương Linh Thiên đặt trà hoa xuống, "Trước uống một ngụm trà rồi nghĩ biện pháp tiếp, ta biết một số nơi có lò luyện đan cao cấp hơn."
Lăng Kỳ Tuyết gật đầu, nàng không sợ Đông Phương Linh Thiên hạ độc, nhân cơ hội cướp đi Thăng Nguyên Đan nàng vừa luyện chế xong, bản thân nàng là Độc Vương, tự thân thấy nơi này không có độc nào mà nàng không dò ra được.
Trà hoa tản ra mùi hoa lài nhàn nhạt, còn xen lẫn mùi thơm tương tự như mùi cây kim ngân còn có mùi của rất nhiều loại hoa khác, Lăng Kỳ Tuyết bị cuốn hút để chén trà lại gần ngửi một cái, bên trong có mùi vị của không dưới 30 loại hoa, đều là những loài hoa dưỡng sinh trú nhan.
Trà ngon!
Nhưng mà, trà thì ngon thật đó, nhưng bộ chén trà này thì không lý tưởng như vậy rồi.
Nếu ở đời trước, nàng sẽ dùng ấm tử sa cao cấp nhất, lấy nước tinh khiết nguyên thủy nhất ở núi Trường Bạch vận chuyển bằng máy bay đến chỗ nàng, châm một chén trà Long Tĩnh, trà Lão Thụ đặc hoặc nhạt.
Nơi này không phải đời trước, không có nhiều điều kiện để có thể kén cá chọn canh như vậy, năng lực thích ứng của Lăng Kỳ Tuyết rất mạnh, nâng lên chén sẽ uống trà.
Khi tay chạm đến thành chén bên thì nàng mới giật mình, cái này chén không phải kiểu chén bình thường!
Nàng có thể cảm nhận được có một sợi linh khí nhàn nhạt đang lưu động trong chén.
Nhanh chóng uống một ngụm lớn, tư vị trong veo lập tức tràn ngập ở trong khoang miệng, nguyên khí ấm áp phủ khắp dạ dày nàng, chảy cả vào đan điền, vận chuyển lưu động theo huyết dịch trong thân thể.
Lăng Kỳ Tuyết nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ sợi linh khí này lưu chuyển ở trong người, dần dần, nàng thấy được trước nguyên khí tổn thất vì luyện đan trước đó đã khôi phục trở lại.
Lăng Kỳ Tuyết không để ý hình tượng thục nữ đã tổn hại hoàn toàn, cầm chén ngửa đầu một hơi, uống hết trà vào bụng.
Một lượng nguyên khí lớn hơn di chuyển trong người, liên tục đánh thẳng vào đan điền.
Rồi sau đó, Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy đan điền của nàng "Bùm" một tiếng, nổ tung, bên trong đan điền, năm điểm sáng vây lượn chung quanh một điểm đen lớn gấp đôi, tốc độ chuyển động đều đặn.
Thăng cấp!
Nàng thăng cấp từ sơ kì đến Ngưng Nguyên trung kỳ!
Lăng Kỳ Tuyết không thể tưởng tượng nổi nhìn cái chén màu trắng tầm thường trong tay mình, mấy ngày này nàng cố gắng tu luyện vậy mà lại kém uống một chén trà.
Nàng nên cảm thấy bi thương hay nên cảm thấy may mắn đây!
Lăng Kỳ Tuyết lựa chọn vui vẻ.
"Cám ơn!" Lăng Kỳ Tuyết trả lại chén trà cho Đông Phương Linh Thiên, lập tức ngồi tại chỗ bắt đầu điều chỉnh hô hấp, củng cố cấp bậc vừa bước lên.
Trong mắt Đông Phương Linh Thiên xẹt qua vẻ kinh ngạc, d,đlq.đ y biết tác dụng của cái chén này, cũng vì vậy hắn mới cầm cái chén này để rót trà cho Lăng Kỳ Tuyết..., nhưng, có thể uống một chén trà đã lên một cấp bậc, vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy.
Nhưng suy nghĩ một chút y lập tức bình thường trở lại, lần đầu tiên y nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết, trên người nàng không có tí nguyên lực nào, lần thứ hai, chính là lần kia.
Trên mặt Đông Phương Linh Thiên hiện ra vẻ mất tự nhiên, chính là cái lần không nên nhìn đó, y phát hiện ra Lăng Kỳ Tuyết đã ngưng tụ được nguyên lực, còn là thiên tài toàn thuộc tính.
Tư chất nha đầu này bất phàm, chắc chắn sau này sẽ có thành tựu.
Đang suy nghĩ, Lăng Kỳ Tuyết đã tỉnh khỏi nhập định, dần dần mở hai mắt.
"Đi thôi! Chúng ta đi đến phòng đấu giá xem, nói không chừng có thể có vận khí tốt mà chộp được một cái lò luyện đan dùng được."
Đông Phương Linh Thiên không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy đan dược Lăng Kỳ Tuyết muốn luyện chế mà lò luyện đan bình thường không thể luyện được.
......
Phòng đấu giá lớn nhất Nam Lăng quốc nằm ở phía Đông Giáo La thành, là sản nghiệp của hoàng gia.
Tử Khí Đông Lai, phòng đấu giá này được tuyên chỉ? Coi trọng thật đó.
Trên tấm bảng cực lớn được đề chữ vàng "Phòng đấu giá Hoàng gia", vừa lúc giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào tấm bảng, phản chiếu ra kim quang lấp lánh.
Theo Đông Phương Linh Thiên biết, vừa trùng hợp chiều hôm nay có một hội đấu giá lớn được cử hành.
Vừa đi đến cửa phòng đấu giá, đã bị thủ vệ trông giữ ở nơi đó ngăn cản.
"Buổi đấu giá đã bắt đầu, xin hai vị trở lại lần sau!"
Vì an toàn tuyệt đối của buổi đấu giá, một khi buổi đấu giá bắt đầu, cửa chính chỉ có thể ra mà không thể vào, đây là một trong những quy củ của phòng đấu giá hoàng gia.
Mí mắt Đông Phương Linh Thiên không động, giọng nói rõ ràng, "Gọi người có thể nói chuyện của các ngươi ra!"
Một thủ vệ trong đó còn muốn nói gì đó, một thủ vệ khác lại kéo hắn, cười xòa nói: "Kính xin công tử giơ cao đánh khẽ, không phải muốn gặp chủ tử chúng ta là có thể gặp!"
Ngụ ý, các người vẫn nên trở về, đừng làm khó chúng ta.
Nhưng hắn nói uyển chuyển hơn thủ vệ kia một chút.
"Nói người của Thiên Hoa cung đến rồi!" Đông Phương Linh Thiên vẫn nhàn nhạt.
Lăng Kỳ Tuyết đứng ở bên cạnh y, không nói một lời, đời trước nàng đã tham dự rất nhiều buổi đấu giá, nhưng đều là một vài buổi đấu giá từ thiện, không giống buổi đấu giá ở nơi này.
Nghe thấy ba chữ Thiên Hoa cung, sắc mặt của thủ vệ cũng thay đổi!
Thiên Hoa cung ở Nam Lăng quốc là một tồn tại đặc thù, tu vi Cung chủ Thiên Hoa Cung khó lường, ngay cả người trong hoàng tộc đều có chỗ kiêng kỵ!
Vẻ mặt một tên thủ vệ trong đó hốt hoảng chạy vào, không lâu sau đó một nam tử trung niên phúc hậu đi ra, hình như là quản gia nơi này, bước chân hắn vội vã, chắp hai tay lại thi lễ, cung kính hành lễ với Đông Phương Linh Thiên: " Cung chủ Thiên Hoa Cung đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa, mong thứ tội!"
Đông Phương Linh Thiên không tới để gây sự, y còn muốn vào nhìn một lát trước khi buổi đấu giá kết thúc, cũng không nói thêm điều gì, để nam tử trung niên chuẩn bị chỗ ngồi, đưa tay kéo Lăng Kỳ Tuyết đi vào.
Lăng Kỳ Tuyết nhẹ nhàng lắc mình một cái, né tránh móng vuốt Đông Phương Linh Thiên đưa tới, đi vào trước hắn một bước.
Nàng còn khẩn trương hơn cả Đông Phương Linh Thiên!
Lò luyện đan rất quan trọng đến việc Tẩy Tủy Đan có thể luyện thành hay không, Tẩy Tủy Đan cực kì liên quan đến việc về sau con đường nàng tu luyện có xa hay không!
Đông Phương Linh Thiên nhìn bàn tay trống không, thở dài một tiếng rồi đi theo.
Quản gia rất khách khí mời bọn họ đến một bao gian được trang hoàng sang trọng, lại dâng trà bưng điểm tâm, mới dè dặt nói: "Cung chủ có chuyện gì thì mong phân phó, tiểu nhân sẽ ở ngoài cửa hầu hạ." Sau đó khom lưng lui ra ngoài.
Trước đó, thái độ của tiểu nhị với Đông Phương Linh Thiên, cũng làm cho Lăng Kỳ Tuyết nhìn ra thân phận của y không đơn giản, nhưng mà có thể để người trong hoàng tộc cũng cung kính nịnh hót, thân phận Đông Phương Linh Thiên này cũng dẫn đến hứng thú của nàng.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Lăng Kỳ Tuyết ngồi xuống trên ghế dài xa hoa, tiện tay cầm một miếng điểm tâm ném vào trong miệng.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
16 chương
87 chương
70 chương
19 chương
94 chương