Trước đó đã hay tin Mục Tề và Lăng Kỳ Liên cấu kết với nhau nhưng cô không tin.
Từ nhỏ cô đã biết Mục Tề, còn Lăng Kỳ Liên lại là một trong số cực ít người ủng hộ cô làm gia chủ tương lai, cô tin bọn họ.
Nhưng hôm nay hai người này cùng xuất hiện, một kẻ muốn bảo vật 《ngàn phương cổ y》truyền cho đời sau của gia tộc bọn họ, một kẻ thì muốn một người vợ dịu dàng, đó không phải là chứng minh tốt nhất rồi sao, chứng minh bọn họ thông đồng với nhau.
Một bên là người đàn ông đã quen mười năm, một bên là em họ mình tín nhiệm nhất, thật đúng là tra nam và tiện nữ!
"Muốn 《ngàn phương cổ y 》?" Lăng Kỳ Tuyết cười lạnh, ngón tay giật giật, hiện ra một châm độc gần hai mili giống như lông tơ, đây là châm độc tùy thân cô giấu trong móng tay, chưa phóng ra lần nào.
Đã đến đây rồi, không thể đi tiếp nữa, nếu tôi không thể sống, thì các người chôn cùng đi!
"Cô tới đây một chút, tôi sẽ nói cho cô biết nó được cất ở chỗ nào." Lăng Kỳ Tuyết suy yếu động động môi, máu bị rút cạn, độc tố ăn mòn, khiến cho thân thể của cô đã cực kì hư nhược rồi.
Lăng Kỳ Liên tin là thật, "Thật sao!"
Ở góc độ Lăng Kỳ Tuyết không nhìn được, vẻ âm độc xuất hiện trong mắt Lăng Kỳ Liên, đợi đến khi lấy được 《ngàn phương cổ y 》rồi giết Lăng Kỳ Tuyết cũng không muộn.
Lăng Kỳ Liên cười âm hiểm đi đến chỗ Lăng Kỳ Tuyết.
"Ở đây..." Lăng Kỳ Tuyết cố ý nói rất nhỏ, tay cũng rút châm độc ra.
Lăng Kỳ Tuyết mất máu quá nhiều còn bị trúng độc nên không có sức lực, Lăng Kỳ Liên lớn mật yên tâm đưa lỗ tai đến, "Chị gái, chị nói lớn lên, chắc chắn em sẽ cho chị một con đường sống."
"Ở... Địa ngục!" Sau khi dùng hết sức lực cuối cùng, tơ độc trong tay Lăng Kỳ Tuyết đâm vào cánh tay Lăng Kỳ Liên.
Đây là độc dược mới nhất mà cô nghiên cứu ra, độc tính mãnh liệt, hiệu quả tức thời.
Cánh tay Lăng Kỳ Liên lập tức xuất hiện một cái châm như điểm đen, sau đó bàn tay nhanh chóng phình lên, nổi hắc ban, hắc ban lan tràn ra toàn thân với tốc độ mắt thường có thể thấy được, không tới một phút đồng hồ cô ta đã giống như người vừa vào mỏ than, cả người biến thành màu đen ảm đạm.
"A!" Lăng Kỳ Liên không cam lòng, thất khiếu* phun ra mấy tia máu màu đen, ngã xuống đất bỏ mình, còn chưa phản ứng gì đã chết.
(*)thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Thấy thế, vẻ mặt Mục Tề không phải tái đi mà mang vẻ phức tạp, sau đó phản ứng cực nhanh, thần sắc kích động, dao trong tay đâm mạnh vào ngực Lăng Kỳ Tuyết, rút ra, lại đâm.
Không biết đã đâm xuống bao nhiêu lần, chỉ thấy chất lỏng nóng bỏng đang liên tục tràn ra từ trên ngực Lăng Kỳ Tuyết, nhuộm đen áo cưới trắng tinh trước ngực cô, mảng lớn màu đen kia, chói mắt lại diễm lệ, giống như hoa Mạn Đà La đen nở rộ vùng địa cực, quyến rũ xinh đẹp đến cực hạn, lại tản mát ra hương thơm hấp dẫn trí mạng.
Khi xác định ngực cô đã huyết nhục mơ hồ, trái tim bị hủy, hơi thở của Mục Tề như bị rút mất, vẫn còn đang sợ hãi Lăng Kỳ Tuyết sẽ đột nhiên bật dậy lấy mạng hắn, lui lại mấy bước mới ngã ngồi xuống đất, lòng còn sợ hãi.
Lăng Kỳ Tuyết thật đáng sợ, chỉ cần cô ta còn sống thì hắn còn xui xẻo, hắn tự an ủi bản thân, không phải do mình thủ đoạn độc ác, mà là Lăng Kỳ Tuyết quá đáng sợ, hắn mới không thể không hạ độc thủ.
Chuyện cười!
Lăng Kỳ Tuyết dùng hết sức lực cuối cùng cong cong khóe môi, hiện lên nụ cười trào phúng.
Mục Tề cho rằng chỉ như thế đã có thể lấy được tài sản của cô sao!
Từ nhỏ cô đã mất cha mẹ, lấy được vị trí gia chủ giữa vô số thanh niên ở đại gia tộc nhà họ Lăng này thì làm sao có thể là loại người dễ dãi!
Tài sản không đếm xuể của Lăng thị không phải là sản nghiệp truyền thống của nhà họ Lăng, đó là tài sản khi cha mẹ cô còn sống đã để lại cho cô, sao cô lại không có biện pháp dự phòng chứ!
Từ ngày sinh nhật lúc cô mười tám tuổi, đã mời công chứng viên nổi tiếng nhất toàn cầu đến, để luật sư viết di chúc: Mặc kệ nguyên nhân chết đi của cô là gì, tất cả tài sản Lăng thị trên danh nghĩa của cô đều quyên cho từ nhiện.
Dù cô có chết, có lĩnh chứng với Mục Tề, hắn ta cũng không nhận được một cắc!
Chỉ là cô không cam lòng, không thể kéo Mục Tề cùng xuống Địa ngục trước khi chết!
Dần dần khi máu chảy ra hết, gương mặt vốn trắng trẻo hồng hào của cô trở nên trắng xanh, vì mất máu quá nhiều nên cô không thể cười lạnh trào phúng, khi khóe miệng hạ xuống, trên khuôn mặt trắng bạch như giấy của cô lướt qua vẻ thê lương không cam lòng.
Cô có thể cảm nhận được sinh mệnh đang từ từ xói mòn, ý thức lại như mơ hồ bọc lấy linh hồn của cô, một nơi như đường hầm thời không đang liên tục xoay tròn rồi xoay tròn, bên kia đường hầm, cha mẹ đang vẫy tay với cô...
Đây là lối lên Thiên đường sao?
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
16 chương
87 chương
70 chương
19 chương
94 chương