Edit: hongheechan~DĐLQĐ
Nhắm mắt, Lăng Kỳ Tuyết cầm lấy một nắm độc phấn, sau khi trốn đến sau cánh cửa, bóng người vừa hiện ra, độc phấn cũng bị ném ra cùng lúc, nhanh chân bỏ chạy!
Một hơi chạy đến tiểu viện của mình nàng mới dừng lại, nhanh chóng kéo miếng vải đen che miệng xuống, ném bộ đồ dạ hành vào trong nạp giới, nằm chết dí trên cái giường tan tác của mình từ từ bình ổn nhịp tim đang đập kịch liệt, Lăng Kỳ Tuyết nhớ lại tình cảnh vừa rồi.
Mạo hiểm!
Kích thích!
Nhưng mà cái người đến sau kia thật sự là cao thủ thủ hộ tàng bảo khố hả?
Có cảm giác hơi yếu kém, mới dùng một nắm độc phấn đã giải quyết xong.
Quản khỉ gió hắn là ai, chỉ cần mình trộm được thông huyết thảo, không bị phát hiện là được.
Lăng Kỳ Tuyết thỏa mãn nghĩ rồi ngủ mất.
......
Thời gian lui về lúc Lăng Kỳ Tuyết đang trốn ở trên cây thì Đông Phương Linh Thiên cũng trốn ở nơi không xa sau lưng Lăng Kỳ Tuyết lẳng lặng nhìn nàng.
Đồ dạ hành thiết kế bó sát người có vẻ khiến cho thân thể gầy yếu của nàng càng nhỏ nhắn hơn, nhưng cũng khiến thân thể nàng càng tinh xảo tỉ mỉ thướt tha.
Mắt nàng rất lớn, rất sáng, giống như minh châu Nam Hải trong suốt, dưới bầu trời đêm tĩnh mật này, phát ra ánh sáng long lanh.
Nàng nấp ở trên cái cây phía trước hai canh giờ, y ở trên cây cái cây phía sau nhìn hai canh giờ.
Y cùng không ngờ một thiếu nữ có thể hấp dẫn ánh mắt của mình như vậy, giống như là mê muội, không dứt ra nổi.
Y đang nhìn đến mê mẫn thì lại cảm ứng được Lăng Kỳ Tuyết xuất tinh thần lực ra, thử dò xét bên trong tàng bảo khố.
Thầm kêu một tiếng: không ổn.
Sau đó lão đầu trông chừng tàng bảo khố cũng đi ra, y cảm thấy khí tức của lão đầu rất mạnh, ở ngoài phạm vi Lăng Kỳ Tuyết có thể chịu đựng được.
Lúc ấy y cũng không biết mình nghĩ như thế nào, d/đl,qđ không hề nghĩ ngợi đã lấy một cái khăn màu trắng ra che mặt rồi lập tức lao ra ngoài, hấp dẫn sự chú ý của lão đầu.
Trong lòng y có loại cảm giác, nhất định Lăng Kỳ Tuyết sẽ thừa dịp lão đầu không có ở đây mà vào xem thử.
Nên y tận lực quấn lấy lão đầu, xem chừng thời gian, mới thoát khỏi lão đầu muốn trở lại xem rốt cuộc nha đầu muốn một vật gì.
Nhưng không ngờ mới vừa bước vào cửa đã bị nàng vẩy độc phấn đốt mắt.
Nha đầu thật sự hung ác, nếu không phải vừa đúng lúc trong tay y có Thanh Minh Đan cấp bậc Đan Vương, có lẽ sau này không thể nhìn thấy dáng người mỹ lệ của nàng ấy nữa rồi.
Y mới nuốt Thanh Minh Đan vào, mắt khôi phục, lão đầu trở về.
Lão đầu đã tu luyện tới cấp bậc Nguyên Vương đỉnh phong, chỉ thiếu một cơ hội là có thể thăng cấp, ỷ vào việc với năng lực của ông thì có đi ngang đi dọc ở đại lục Hoằng Diệc này cũng không thành vấn đề, nhưng không ngờ lại bị một tiểu tử đùa bỡn!
Việc khiến ông thực sự nổi giận là, thực lực của tiểu tử kia cũng không mạnh như ông, nhưng tốc độ chạy trốn thì ông theo không kịp!
Cực kỳ tức giận chạy trở về, thấy Đông Phương Linh Thiên cũng đang ở cửa tàng bảo khố, vô cùng bực bội, vù vù bay đến lập tức vung tay.
Ông phải nghĩ cách bắt được Đông Phương Linh Thiên, buộc y giao ra bộ pháp sở học, chờ sau này ông học xong, ông còn sợ người nào trên đại lục Hoằng Diệc này sao?
Lão đầu khí tráng hùng tâm, d-dlqđ lại quên mất, năng lực chạy trốn của Đông Phương Linh Thiên rất mạnh, chạy nhanh hơn ông ta, chỉ cần lập tức chạy trốn đã không thấy hình bóng.
Đêm này, Đông Phương Linh Thiên không đi tiểu viện nữa, mà trở lại biệt viện nhỏ của hắn ở một góc La Thành, nghỉ ngơi lấy sức.
Không phải y chạy trốn nhanh, mà là do trong tay có phù chú gia tăng tốc độ, dùng phù chú mới tránh thoát khỏi truy kích của lão đầu.
Vừa rồi vì trốn tránh lão đầu nên dùng hết cả phù chú cầm trong tay rồi, trước mắt phải lập tức bổ sung.
Trở lại biệt viện, Đông Phương Linh Thiên phân phó Lục Sa không được quấy nhiễu, trở về phòng bắt đầu tĩnh tâm vẽ bùa.
......
Cùng lúc đó, đèn dầu trong sân rộng của Lăng phủ sáng rỡ, tất cả mọi người đều tập trung ở nơi này, ai cũng một đầu tóc tai bù xù, quần áo xốc xếch.
Lăng Nhạc đứng ở trên khối đất nhô cao trong đại viện, hai mắt đỏ như máu, ánh mắt chim ưng giống như súng máy bắn phá đám người phía dưới.
Lúc nãy Cửu trưởng lão báo lại nói tàng bảo khố bị trộm, còn nói người ăn trộm rõ hoàn cảnh Lăng phủ như lòng bàn tay, nhất định là có nội ứng.
Mỗi đại gia tộc đều có một tàng bảo khố, bên trong đặt tài nguyên và đan dược cho thế hệ trẻ tu luyện, tàng bảo khố bị trộm có ý nghĩa tài nguyên tu luyện cho thế hệ sau sẽ sút giảm mạnh, d.đ*lqđ thậm chí ảnh hưởng đến vận thế và tương lai của cả một gia tộc!
Động tĩnh lớn như vậy, kinh động đến Đại trưởng lão Lăng gia đang trong lúc bế quan, còn hung hăng mắng ông một trận, thậm chí còn nói muốn đổi người làm gia chủ!
Ngẫm xong lại tức giận!
Ông đường đường là đại tướng quân nước Nam Lăng, cũng từng bước chém giết nhau đến sống chết mới có được vị trí gia chủ, bình thường có công thì không ai cảm tạ, mới xảy ra vấn đề lần đầu, đã nói phải đổi gia chủ!
Cố tình, một mình Lăng Nhạc không địch lại tám vị trưởng lão, khiến cho ông tức giận không có xả, giận đến muốn giết người.
Dù sao cũng đã thấm nhuần nhiều năm trong triều đình, tâm tư ông kín đáo, vẫn lấy đại cục làm trọng ép cơn giận xuống, cứ tra ra nội ứng rồi nói tiếp.
"Mọi người đã đến đông đủ chưa?" Lăng Nhạc hỏi.
Không biết ai kêu lên một tiếng, "Phế vật không có ở đây!"
"Còn chưa nhanh đi gọi!" d.đlq,đ Lăng Nhạc hét lên với gia đinh bên cạnh, mặc dù trong lòng ông biết: với chút thực lực và bộ dạng ngu đần kia của Lăng Kỳ Tuyết, cho dù nàng có mở được cửa của tàng bảo khố, thì nàng cũng không trộm đến bảo khố dưới đất được.
Gia đinh đến đúng lúc Lăng Kỳ Tuyết đang ở trong trạng thái mơ màng sắp ngủ, nghe thấy tiếng bước chân, giật mình một cái tỉnh dậy.
Kiếp trước có quá nhiều người muốn mạng nàng, nàng chỉ có cẩn thận hơn cẩn thận nữa mới có thể giữ được bình an.
Không dám ngủ sâu cũng là một trong những phản xạ có điều kiện.
Chuyện tối nay, nàng đã nắm chắc trong lòng, nàng rõ ràng vì sao đêm khuya rồi gia đinh còn ghé thăm.
Làm bộ như ngủ thiếp đi, để mặc cho gia đinh gõ cửa được một lúc, Lăng Kỳ Tuyết mới mệt mỏi nói, "Ta ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói!"
Gia đinh đâu chịu, chân to đá một cái, phòng nhỏ vốn đã rách nát, vừa đá cửa "rầm" cái đổ xuống đất, tuyên bố sống thọ và chết tại nhà.
"A!" Lăng Kỳ Tuyết thét chói tai, nhanh chóng mò chăn lên ôm ngực, "Các ngươi làm cái gì! Lại dám mạo phạm bổn đại tiểu thư!"
Gia đinh thấy thế, lộ ra nụ cười thô bỉ, Lăng Kỳ Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng trong lòng: Mấy đồ gọi là được phủ tướng quân nuôi dưỡng gì đó đều là mấy thứ không tốt!
"Các ngươi lại dám bất kính với bổn tiểu thư, d.đlq*đ nhất định ngày mai ta sẽ tố cáo với đại tướng quân, nói các ngươi có ý đồ đối bất chính với ta! Biết vì sao đại tướng quân phải nuôi một phế vật như ta không? Không ngại nói cho các ngươi biết, đại tướng quân giữ ta lại để kết thân với một trong chư vị hoàng, nếu các ngươi hỏng chuyện của ông ấy!"
Ánh mắt Lăng Kỳ Tuyết bén nhọn nhìn thẳng mấy gia đinh, cười lạnh nói: "Không cần ta phải nói kết cục đâu nhỉ, không phải các người biết đại tướng quân là hạng người gì rõ nhất hay sao?"
Vẻ mặt gia đinh biến đổi, chỉ đành cung kính hô một tiếng, "Đại tiểu thư, đại tướng quân mời đại tiểu thư đi ra viện chính, tất cả mọi người trong phủ đã đi rồi!"
"Tai bổn tiểu thư điếc rồi, không nghe thấy các ngươi nói gì cả!"
Lăng Kỳ Tuyết miễn cưỡng nằm xuống, dù sao cũng nàng cũng không gấp.
Gia đinh trộm nhìn mặt nhau, nghĩ có nên tiến lên trực tiếp kéo nàng đi ra ngoài không, lại kiêng kỵ lời Lăng Kỳ Tuyết vừa mới nói, tức thì, tiến lùi đều khó.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
16 chương
87 chương
70 chương
19 chương
94 chương