Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Một giây tiếp theo, như núi bị chấn động nổ "Ầm ầm", chấn động làm hắn thiếu chút nữa từ trên ghế người phụ trách ngã xuống. Phản ứng đầu tiên của hắn là vội vàng phái người đi mời quốc chủ quân đội phái đến đây. Người bị hắn phái đi ra ngoài mới ra khỏi cửa chính, đã bị lăng kỳ tuyết dùng Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán độc nằm trên mặt đất. Dược liệu luyện chế Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán là Lăng Kỳ Tuyết ở trong bí cảnh lấy được, dưới Nguyên Tôn có hiệu quả nhanh chóng, cấp bậc Nguyên Tôn trở lên sẽ không trúng độc. Thủ vệ trong phòng đấu giá hoàng thất cao nhất mới là Nguyên Vương đỉnh, tự nhiên không còn một mống toàn bộ đều trúng độc, nhũn như con chi chi nằm trên mặt đất, không sử dụng được nguyên lực. Người phụ trách ngồi một lát, cảm giác có cái gì không đúng mới ra ngoài nhìn một chút. Thân thể béo lùn chạy ra toát một lớp mồ hôi, tùy tùng rầm rộ chạy theo, chạy đến đại sảnh, liếc mắt đã thấy cửa chính phòng đấu giá  hoàng thất đổ xuống đất. Hiển nhiên là lực lượng mới vừa rồi kia nổ chính là cửa lúc ngã xuống đất, nhìn lại ván cửa luyện chế bằng thanh đồng dầy cộm nặng nề, trên cửa chính là tấm biển viết năm chữ to phòng đấu giá hoàng thất ánh vàng rực rỡ không trọn vẹn nằm dưới đất, trông thê thảm vô cùng. "Là ai!" Người phụ trách trợn tròn mắt, ở tại chỗ gọi thủ vệ đến: "Mặc kệ là ai, bắt được lập tức chém đầu, nếu không bắt sống được, loạn kiếm đâm chết, sau khi chuyện thành công sẽ có trọng hưởng!" Không phải đều là một cái ý tứ sao! Nghe được trọng thưởng, bọn thủ vệ dũng mãnh lao ra, chạy ra ngoài cửa lớn. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, bọn họ nhất định sẽ không chạy đến, người phụ trách ai thích thì làm. Đông Phương Linh Thiên dắt tay Lăng Kỳ Tuyết, tinh thần nhàn nhã đứng ở bên ngoài cửa. Những người này phần lớn thực lực chỉ là Nguyên Tướng hậu kỳ, thấy thế tay chân càng thêm bủn rủn, còn kém  ở tại chỗ ngã xuống đất. Các vị ở đây người nào không nhìn thấy Đông Phương Linh Thiên phế đi một lão đầu có tu vi cực cao. Thực lực của lão đầu bọn họ không nhìn ra, nhưng họ có thể xác định ở trên bọn họ. Nhưng vẫn bị Đông Phương Linh Thiên nghiền áp, có thể thấy được thực lực của Đông Phương Linh Thiên có bao nhiêu kinh khủng! "Ai là người phụ trách!" Đông Phương Linh Thiên lạnh lùng nhìn vào bên trong một cái. Người phụ trách bị sợ đến tiểu ngay tại chỗ, nếu là người bình thường, có quân đội hoàng thất làm hậu thuẫn hắn còn có chút khuyến khích. Nhưng hắn đối mặt là Đông Phương Linh Thiên, cung chủ Thiên Hoa Cung trong truyền thuyết giết người không chớp mắt! "Ta. . . . . . Tiểu. . . . . . Là!" Người phụ trách nói chuyện đến đầu lưỡi cũng run lên. "Ngươi có biết sai chưa!" Đông Phương Linh Thiên khinh bỉ nhìn người phụ trách, ôm lấy Lăng Kỳ Tuyết lui về phía sau vài mét. Hừ hừ! Người phụ trách này làm không khí cũng bị ô nhiễm! "Tiểu. . . . . . Tiểu nhân biết sai rồi!" Vấn đề là, hắn cũng không biết ta sai chổ nào. "Biết sai rồi thì giao tảng đá ra đây!" Tảng đá, người phụ trách không hiểu ra sao, đá gì. Vì mạng nhỏ, người phụ trách run rẩy hỏi: "Đá gì?" Người phụ trách chỉ là phụ trách vật phẩm thông thường vẫn ra vào bình thường, với vật phẩm đấu giá chảy về đâu thì ít hỏi tới, Đông Phương Linh Thiên vừa hỏi, hắn đã trực tiếp ngừng lại. "Chính là tảng đá bổn tọa mới vừa vỗ xuống kia!" Đông Phương Linh Thiên nhìn dáng vẻ của người phụ trách không giống như là nói láo, thầm nghĩ: Chẳng lẽ gian lận là do người khác, nhưng người phụ trách này không nhất định là có thể thoát khỏi quan hệ. Phòng đấu giá hoàng thất lớn như thế, người phụ trách không thể nào mỗi một vật phẩm cũng sẽ hỏi tới là cũng rất rõ ràng. Nhưng hôm nay Đông Phương Linh Thiên và lão đầu ám đấu, hắn ở chỗ tối thấy toàn bộ hành trình, Đông Phương Linh Thiên nói, hắn giật mình một cái cũng đã nhớ lại, dường như có một việc này. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Người phụ trách vội vàng giao phó thủ hạ đi thăm dò, mình thì hai chân phát run đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích, e sợ khiến Đông Phương Linh Thiên mất hứng sẽ giết hắn. Nhìn Đông Phương Linh Thiên và Lăng Kỳ Tuyết đứng, vội vàng phân phó thủ hạ đi dọn ghế tràng kỷ sang trọng nhất ở phòng đấu giá hoàng thất đến, rất cung kính mời người ngồi xuống. Đông Phương Linh Thiên ôm lấy Lăng Kỳ Tuyết an vị ngồi xuống. Nhìn một chút còn như là thiếu cái gì đó, người phụ trách lại phân phó thuộc hạ đi pha trà. Đông Phương Linh Thiên không nhịn được quát bảo dừng lại: "Ngươi vẫn còn ở đây vẽ vời cái gì, còn không nhanh tra rõ tảng đá chân chính ở nơi nào!" Nếu không phải là tảng đá kia quan trọng với Lăng Kỳ Tuyết, hắn mới không có kiên nhẫn lề mề với hắn ta ở chỗ này. Trong không khí mùi nước tiểu khai càng thêm gay mũi rồi, nhìn lại người phụ trách, gương mặt trắng bệch như là mặt người chết vậy. Toàn bộ hành trình Lăng Kỳ Tuyết cũng không nói chuyện. Từ lúc bắt đầu đến, Tiểu Tỏa đã tự mình chạy ra khỏi Hỗn Độn Thế Giới, đi khắp nơi dạo quanh, nói là đi kiểm tra tảng đá ở đâu. Lăng Kỳ Tuyết không nói lời nào, vừa dùng thần thức trao đổi với Tiểu Tỏa. Ước chừng sau đó hai phút, mấy câu, người phụ trách chỉ cảm thấy ngày tận thế đến rồi! "Đông Phương cung chủ, tiểu nhân nghĩ tất cả đều là một hiểu lầm, không phải ngài lầm rồi chứ!" Bởi vì thủ hạ nói tất cả đều là dựa theo quá trình bình thường, không có bất cứ vấn đề gì. Hắn nghĩ duy nhất có khả năng là Đông Phương Linh Thiên cố ý bới móc. Nhưng vừa nói xong hắn đã hối hận, mặc kệ Đông Phương Linh Thiên có cố ý hay không, hắn đều không thể chất vấn lời của hắn, nếu không chỉ có chết nhanh hơn thôi. "Hiểu lầm?" Đông Phương Linh Thiên lật tay một cái, nguyên lực màu đỏ đánh bay người phụ trách đi. Chờ thuộc hạ đi qua thì hắn đã nằm trên mặt đất, hai mắt trợn trắng, đã mất hơi thở. Chết! Thuộc hạ quay người bỏ chạy, Đông Phương Linh Thiên quá đáng sợ, hắn mới không muốn như người phụ trách bị giết chết vô duyên vô cớ. Biểu hiện của hắn bị Đông Phương Linh Thiên cho là chột dạ, phất tay một chưởng, thuộc hạ cũng đã chết. Còn lại mấy thị vệ run rẩy, tiến cũng không được lùi cũng không xong. Đông Phương Linh Thiên không nói hai lời, đại khai sát giới, dù sao Lăng Kỳ Tuyết đã nói rồi, Tiểu Tỏa có thể ngửi ra mùi của Thiên Thạch, căn cứ mùi cũng có thể tìm được Thiên Thạch, giữ lại những người này cũng không dùng được. Vung tay lên đều giết chết những người còn lại, thật lâu chưa hề ra ngoài hoạt động, những người này còn tưởng hắn lương thiện dễ bắt nạt rồi! Lúc này, trong thần thức của Lăng Kỳ Tuyết truyền đến giọng nói hưng phấn của Tiểu Tỏa: "Chủ nhân, Thiên Thạch tìm được rồi, chỉ là không ở đây, ở chỗ này. . . . . ." Tiểu Tỏa không biết địa phương kia, miêu tả đơn giản hoàn cảnh xung quanh và cảnh vật với Lăng Kỳ Tuyết một cái. Coi như Tiểu Tỏa không nói rõ ràng cơ thể của nó ở chỗ nào, Lăng Kỳ Tuyết cũng có thể dựa vào thần thức liên lạc với nó mà cảm ứng được vị trí của nó, hai người trực tiếp đi qua. Đợi tới nơi vừa nhìn, Tiểu Tỏa nằm ở trong phòng nghỉ của một hạ nhân phòng đấu giá hoàng thất, đưa mắt nhìn vào bên trong. Hai người trực tiếp đá văng cửa đi vào, ban ngày người đấu giá kia đang ngủ say. Đông Phương Linh Thiên không lên tiếng xách hắn lên, ném trên mặt đất: "Tảng đá!" Người đấu giá bị làm tỉnh lại, vốn chính là hắn động tay chân, lại cộng thêm Đông Phương Linh Thiên mở miệng chính là tảng đá, hắn chột dạ lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Van cầu đại nhân tha cho ta một lần, về sau ta cũng không dám nữa!" Để tỏ lòng thành ý, hắn nhanh chóng từ trong nạp giới lấy ra Thiên Thạch, đôi tay cung kính dâng lên, giao cho Đông Phương Linh Thiên. Tiểu Tỏa nhanh hơn Đông Phương Linh Thiên một bước nhận lấy Thiên Thạch, nhanh chóng trở về Hỗn Độn Thế Giới trên người Lăng Kỳ Tuyết. Đông Phương Linh Thiên không chút do dự một chưởng vỗ chết người đấu giá.