Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Vui mừng chính là sau khi thức hải không ngừng chạy ba phút, tinh thần lực chợt quay về, hàng loạt tinh thần lực như là thủy triều tràn vào trong thức hải của nàng, thức hải khô đét rất nhanh đã bị luồng tinh thần lực này lấp đầy. Cấp bậc tinh thần lực của nàng lập tức thăng cấp đến Nguyên Tôn! Hít sâu một hơi, tinh thần tràn đầy, tùy ý thăm dò trong lò luyện đan một cái, thấy biến hóa nhỏ ở bên trong càng thêm rõ ràng. Về sau luyện chế đan dược là có thể phát hiện biến hóa trong quá trình thành đan có thay đổi nhỏ, một số đan dược bởi vì thực lực không đủ nên không cách nào luyện chế, về sau cũng là có thể luyện chế rồi. Chỉ chốc lát sau, trong không khí tỏa ra mùi hương đan dược, hoàn thành rồi! Ngày tiếp theo, nàng luyện chế ra Phục Nguyên Đan thì có hơn nghìn viên, đây chính là một món tài sản không nhỏ! Tiểu Tỏa không bị chết đói rồi! . . . . . . Trong phòng khách lầu chín của khách điếm hoàng thất xa hoa, Văn Oánh Oánh áo trắng như tuyết ngồi ngay ngắn ở trên ghế, trước mặt có nhóm hắc y nhân đang quỳ. Văn Oánh Oánh: "Kế hoạch lần này chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại, nếu không mang đầu đến gặp ta!" Hắc y nhân thấy chết không sờn đồng ý rồi nhanh chóng rời đi. Khách điếm hoàng thất người đến người đi, khách trọ rất nhiều, y phục cũng là kỳ trang dị phục, hắc y nhân càng nhiều vô kể, nhưng không ai đặc biệt chú ý bước chân vội vã của những hắc y nhân này. . . . . . . . . . . . Trải qua một đêm nghỉ ngơi, Đông Phương Linh Thiên đã khôi phục trạng thái trước kia, đi theo phía sau Lăng Kỳ Tuyết đến đại dược phòng Lâm La. Khoảng cách từ tổng bộ Thiên Hoa Cung đến đại dược phòng Lâm La có hơi xa, nên bọn họ lập tức ngồi xe ngựa. Cửa của đại dược phòng Lâm La đều luôn vô cùng náo nhiệt, ở trên xe ngựa, Lăng Kỳ Tuyết đã nhìn thấy rất nhiều người ra vào, Lâm Vĩnh Cửu làm ăn tốt đến bất ngờ. Nhấc mép váy, nhẹ nhàng nhảy nhảy xuống xe ngựa một cái, Đông Phương Linh Thiên theo sát phía sau. Mới xuống xe ngựa, Lăng Kỳ Tuyết đã phát hiện người xung quanh nhìn nàng, vốn là kinh ngạc một chút, tiếp theo là một loạt ánh mắt tức giận nhìn nàng. Trong lòng nàng lập tức mạnh mẽ đánh chuông báo động, nếu như chỉ là một hai người nhìn nàng, nàng còn cảm thấy là trong lúc vô tình mình đã đắc tội người này. Nhưng tất cả mọi người dùng ánh mắt thù địch để nhìn nàng, trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Thời gian qua một đêm, sẽ xảy ra chuyện gì chứ? "Vị đại tỷ này, xin hỏi. . . . . ." Lăng Kỳ Tuyết đi về phía một người trong đó, chuẩn bị hỏi nàng ta đã xảy ra chuyện gì, người kia kinh hoảng chạy mất. Kế tiếp Lăng Kỳ Tuyết liên tiếp hỏi hai người, đều là tình huống như vậy, sau đó nàng đành bỏ cuộc, có vấn đề gì thì đi vào hỏi Lâm Vĩnh Cửu là được. Thấy Lăng Kỳ Tuyết, Lâm Vĩnh Cửu cũng kinh ngạc sửng sốt một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nhìn xung quanh một vòng, có người nhìn sang bên này, ngay lập tức làm động tác mời đi đến khu nghỉ ngơi, khẩn trương nói: "Lăng đại tiểu thư, về sau ngươi vẫn nên phái người đưa đan dược đến đi, dưới mắt chính là thời buổi rối loạn, nên tránh đầu sóng ngọn gió." "Đã xảy ra chuyện gì?" Lăng Kỳ Tuyết hỏi. Mặt của Đông Phương Linh Thiên âm trầm, từ ánh nhìn trốn tránh của những người này, nhất định là có thế lực sau lưng nhằm vào Lăng Kỳ Tuyết. Đáng chết! Đông Phương Linh Thiên không khỏi tự trách, hai ngày nay đều tập trung tinh lực vào trong việc khôi phục, không có thời gian phái người để ý tình huống trong Giáo La Thành, xem ra ngày sau phải lập một tổ chức tình báo cường đại mới được! Lâm Vĩnh Cửu thở dài nói: "Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, sáng sớm hôm qua, lời đồn về Lăng đại tiểu thư giết phụ thân Lăng Nhạc đã bay đầy trời ở Giáo La Thành, tất cả mọi người nói Lăng đại tướng quân là người duy nhất có thể mang binh ngăn cản tam quốc xâm chiếm, Lăng đại tiểu thư lại giết ông, về sau tam quốc phái binh đến xâm phạm, Nam Lăng quốc sẽ không có người nào có thể gánh vác, chẳng mấy chốc sẽ diệt vong, mà. . . . . ." Mặc dù Lâm Vĩnh Cửu không có nói thẳng ra, nhưng Lăng Kỳ Tuyết cũng hiểu, bây giờ đã trở thành kẻ thù chung trong mắt người dân Nam Lăng quốc, bởi vì nàng đã giết Lăng Nhạc người duy nhất có thể cứu quốc. Cắt! Lăng Nhạc đánh thắng trận phải là không giả, nhưng Nam Lăng quốc đã yên bình vài chục năm, nói cách khác sau khi mẫu thân của nàng mang thai thì vẫn không đánh trận, toàn bộ công lao cũng đều ghi tạc dưới danh của Lăng Nhạc, nhưng không biết phần lớn công lao đều là của mẫu thân nàng. Một điểm này, chính Lăng Nhạc đã từng công khai thừa nhận, khi đó cấp bậc của mẫu thân Lăng Kỳ Tuyết cao hơn ông ta, lại có mưu lược, bậc nữ nhân không thua đấng nam nhân, cũng là anh hùng trong mắt người dân Nam Lăng quốc. Người đi trà lạnh, không ngờ bà chết vài chục năm, tất cả công lao này đã trở thành của một mình Lăng Nhạc rồi. Những người này không chỉ che gấu công lao của mẫu thân, mà còn đẩy nàng đến đối địch với dân chúng Nam Lăng quốc, muốn gì đây! Với bản lĩnh nhìn thấu của bọn họ, thế lực sau lưng khẳng định không nhỏ, nếu không ở thời đại tin tức lạc hậu này, trong một đêm truyền lời đồn khắp giáo La Thành to như vậy, không có thực lực nhất định là không làm được. Lăng Kỳ Tuyết suy nghĩ một chút, kể từ sau khi nàng đến thế giới này, trước sau đắc tội không ít người, nhất thời vẫn không nghĩ ra là tên khốn kiếp nào thiết kế nàng. Được rồi, binh đến tướng chặn, rồi sẽ tra ra hắc thủ phía sau màn. "Chẳng lẽ không có người nghi ngờ tính chân thật của tin tức này sao?" Dù sao nàng chỉ là một Nguyên Vương nho nhỏ, mà Lăng Nhạc là cao thủ Nguyên Tôn, Nguyên Vương giết chết Nguyên Tôn, nhất định là ý nghĩ kỳ lạ. Lâm Vĩnh Cửu lắc đầu một cái, cho dù có người nghi ngờ cũng sẽ không đi kiểm tra, ít nhất chỉ nghi ngờ ở trong lòng mà thôi, ai sẽ vì một người không liên quan mà đi kiểm tra nàng có phải giết người hay không, hơn nữa: "Đây là người Lăng gia tự mình ra mặt tuyên bố tin tức, ai sẽ nghi ngờ chứ." Lăng gia! Ánh mắt của Đông Phương Linh Thiên nguy hiểm híp lại, thù này không báo, hắn cũng không xứng yêu Lăng Kỳ Tuyết. Lăng Kỳ Tuyết lại lâm vào trầm tư, không phải mấy trưởng lão Lăng gia đang bế quan không để ý đến chuyện gia tộc sao? Tại sao lại đột nhiên ra mặt tung tin nàng giết Lăng Nhạc. Còn nữa, ở lúc nàng giết Lăng Nhạc chỉ có Lục Sa ở đấy, Lục Sa không thể nào nói ra, bọn họ từ đâu biết được Lăng Nhạc bị nàng giết chết. Một chuỗi vấn đề dài như một ngọn núi lớn điên cuồng ép về phía nàng, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy nàng cần một chút thời gian để tiêu hóa tất cả các điểm đáng ngờ của chuyện. "Ta thấy Lăng đại tiểu thư tạm thời vẫn không nên đi ra ngoài, muốn dược liệu thì phái một người đến lấy, ta nhất định sẽ giúp ngươi làm cho thỏa đáng." Lâm Vĩnh Cửu ân cần nói, hắn xem Lăng Kỳ Tuyết là bằng hữu tốt nhất. Lăng Kỳ Tuyết không nhìn thấy, nhưng đêm hôm qua hắn đã chính mắt thấy tinh thần dân chúng Giáo La Thành sục sôi, thậm chí hợp thành đội biểu tình, yêu cầu quần thể xuất lực, đi tìm Lăng Kỳ Tuyết báo thù cho Lăng đại tướng quân. "Cám ơn ngươi quan tâm, nhưng ta nghĩ không cần, ngươi cho mượn phòng nghỉ ngơi dùng một chút, các ngươi đi ra ngoài trước đi." Lăng Kỳ Tuyết cười nói. Đông phương linh thiên hiểu rõ nàng lui ra ngoài, mặc dù Lâm Vĩnh Cửu không biết nàng muốn làm cái gì, nhưng vẫn lui ra ngoài. Lăng Kỳ Tuyết đang ở trong phòng nghỉ đổi một thân y phục, hóa trang, lắc mình một cái, biến thành một tiểu hỏa tuấn tú đẹp trai. Đông Phương Linh Thiên như có điều suy nghĩ, nói: "Tuyết nhi ngươi cũng để cho ta cải trang nữa." Để Lăng Kỳ Tuyết một mình đi ra ngoài hắn không yên tâm, nhưng hắn vẫn một mực đi theo sau lưng Lăng Kỳ Tuyết, cũng sẽ tiết lộ Lăng Kỳ Tuyết ra, biện pháp tốt nhất chính là hắn cũng thay đổi mặt, ai cũng không thể nhận ra.