Edit: Thiên Hạ Đại Nhân "Sao ngươi lại vào đây?" Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên hỏi. Nàng nhớ rõ ở cửa hoàng cung Đông Phương Linh Thiên đã trở về Thiên Hoa Cung rồi mà, làm sao lại vào đây. "Ta không yên tâm để một mình ngươi đi vào, nên muốn trà trộn vào trong Thập Lục Cường, mặt nạ da người đã sớm chuẩn bị xong, ngày đó sau khi các ngươi ngồi lên xe ngựa, ta đã để Lục Sa làm hôn mê mọi người ở chiếc xe ngựa phía sau, kéo chủ nhân của khuôn mặt này đi, rồi ta trà trộn vào bên trong." Lăng Kỳ Tuyết có thể tưởng tượng tốc độ đuổi theo xe ngựa còn nhanh hơn xe ngựa, tu vi của Đông Phương Linh Thiên này thật khó lường! "Sẽ không có ai phát hiện khác thường chứ?" Lăng Kỳ Tuyết hỏi. "Toàn bộ tâm tư của bọn họ đều muốn nhanh chóng đi vào trong bí cảnh, hưng phấn đến không biết nam bắc, đoán chừng chính là toàn bộ người bên cạnh thay đổi bọn họ cũng không biết, huống chi chỉ là đổi một người là ta, hơn nữa sau khi ta lên xe đã lập tức đưa thuốc giải cho bọn họ, bọn họ cũng chỉ là ngủ mê không đến một phút, làm sao có thể có cảm giác!" Đông Phương Linh Thiên có vẻ rất tự tin. Lăng Kỳ Tuyết là biết năng lực làm việc của hắn, nghe vậy không hỏi những thứ này nữa, ngược lại hỏi: "Vậy sau khi ngươi đi vào là theo ta đến đây sao?" Đông Phương Linh Thiên thần bí cười một tiếng, Lăng Kỳ Tuyết có thể tỉ mỉ phát hiện dấu chân của Nam Cung Ngộ, hắn tự nhiên cũng có thể để ý đến dấu chân kia, một nặng hai nhẹ, nhất định là dấu chân của một nam tử và hai dấu chân của nữ nhân đi theo ở đằng sau, cân nhắc suy nghĩ, cũng biết đó chính là Lăng Kỳ Tuyết và  tiểu nha hoàn của nàng, ngay lập tức một đường đi theo. Đông Phương Linh Thiên không trả lời trực tiếp với Lăng Kỳ Tuyết, mà là vô cùng nghiêm túc nói: "Cẩn thận tiểu nha hoàn của ngươi, người này bụng dạ khó lường." "Có phải ngươi nhìn thấy chuyện gì hay không?" Mặc dù Lăng Kỳ Tuyết và Đông Phương Linh Thiên biết nhau không được lâu, nhưng nàng rất hiểu rõ cách làm người của hắn, tin tưởng hắn không phải là một người nói xằng nói bậy, cộng thêm nàng đã sớm nhìn rõ mục đích đi theo không trong sáng của Y Tình, trực giác có phải Y Tình đã bán đứng nàng hay không. "Sau khi ngươi rời đi, nàng đã quay trở về." Ngoại trừ đi mật báo cho những người đó, nàng còn có lý do gì có thể trở về. Đông Phương Linh Thiên cũng không nói hết, giữ lại một nửa để Lăng Kỳ Tuyết tự mình nghĩ, ngộ nhỡ nàng tin tưởng tiểu nha hoàn này, chẳng phải hắn đã làm người xấu, không chiếm được tốt, nói một nửa giữ một nửa như vậy, để Lăng Kỳ Tuyết tự mình nghĩ hiệu quả sẽ tốt hơn. Lăng Kỳ Tuyết nghĩ một lúc đã thông suốt, khó trách lần trước ở trong hoàng cung thái giám mặt âm trầm đó đã lập tức đuổi theo nàng, thì ra là Y Tình này đóng một vai trò rất quan trọng. "Y Tình!" Lăng Kỳ Tuyết cắn răng nghiến lợi, như đang đặt thịt của Y Tình ở trong miệng cắn vậy, Ngũ Hành Kiếm chém lên trên bàn, cái bàn có niên đại cổ xưa ở dưới kiếm của nàng hóa thành một đống mảnh vụn. Mấy lần giúp đỡ Y Tình, không ngờ tự thành nông phu, mà Y Tình rắn độc này lại bán đứng nàng! Dám lừa dối nàng, thì phải chuẩn bị tốt để bán đứng nàng! Trong mắt Lăng Kỳ Tuyết xẹt qua tia sát ý, Y Tình này, quyết không thể sống mà ra khỏi bí cảnh hoàng gia! Thấy vậy Đông Phương Linh Thiên không khỏi hối hận khi đó không giết chết Y Tình trước, rồi đuổi theo sau, hắn một lòng muốn đuổi kịp Lăng Kỳ Tuyết, sợ làm trễ một chút thời gian, nếu Y Tình thật sự báo vị trí của Lăng Kỳ Tuyết cho những người khác, dẫn đến đại đội, cho dù Lăng Kỳ Tuyết lấy được tất cả bảo bối trong bí cảnh, thì sau khi ra khỏi bí cảnh, cũng sẽ dẫn đến nhiều thế lực cướp đoạt, đưa đến họa sát thân. Một tổ chức sát thủ Thiên Diệt đã để cho hắn rất không yên tâm rồi, nếu một số thế lực lại đến, chỉ sợ hắn cũng rất khó khống chế cục diện! Đông Phương Linh Thiên là một người lạnh lùng, tuyệt đối không dễ dàng vì chuyện mình đã làm mà hối hận, lần này, hắn thật sự cảm thấy rất hối hận, hận bây giờ không được ra ngoài một kiếm giết chết Y Tình. Ngược lại Lăng Kỳ Tuyết cũng không có bao nhiêu áp lực, Y Tình chỉ là một tu luyện giả Nguyên Tướng sơ kỳ, nàng có thể nháy mắt giết chết, huống chi trước khi vào nàng ta đã thề, nếu nói tin tức của nàng ra, trời đánh sấm sét, không được chết tử tế. Thế giới này có Thiên Địa Pháp Tắc, lời thề phát ra sẽ phải được Thiên Địa Pháp Tắc bảo vệ, chỉ cần vi phạm lời thề, sẽ bị Thiên Địa Pháp Tắc trừng phạt. Nhìn từ đủ loại dấu hiệu, Y Tình vẫn là một nữ hài tử rất tiếc mạng, cũng sẽ không tiết lộ hành tung của nàng ra ngoài. Lăng Kỳ Tuyết bình tĩnh trở lại, dù nàng ta tiết lộ hành tung của nàng ra ngoài, nàng cũng không lo lắng, cấp bậc thực lực cao nhất ở đây là nàng và Đông Phương Linh Thiên, nếu hai người bọn họ liên thủ, cũng đủ để giết hết tất cả mọi người bên trong, ai cũng không thể tiết lộ ra tin tức! "Thực sự không được, ta phải giết hết toàn bộ mọi người, xem ai còn dám nói chuyện trong bí cảnh ra!" Đông Phương Linh Thiên nghiêm giọng nói. Lăng Kỳ Tuyết ngẩn ra, nhìn ánh mắt kiên nghị lại đầy sát ý của nam nhân trước mắt này, trong lòng đầy ấm áp. Đây chính là tâm ý tương thông trong truyền thuyết! Nam nhân này ba lần bốn lượt cứu nàng ở trong lúc nguy cấp, mà vẫn không cầu báo đáp gì. Nam nhân này đều ở lúc nàng tuyệt vọng nhất bất lực nhất, như thiên thần từ trên trời giáng xuống, giải cứu nàng từ ranh giới sống chết ra. Giọng của hắn rất nghiêm túc, ánh mắt của hắn hung ác, không có chỗ nào mà không phải là vì nàng. Một phút kia, Lăng Kỳ Tuyết như thấy được một vầng ánh sáng màu vàng óng vây quanh người Đông Phương Linh Thiên. Một phút kia, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy dáng người của hắn hình như cao lớn hơn bình thường rất nhiều. Ánh mắt nhìn Đông Phương Linh Thiên cũng dần trở nên nhu hòa. Đông Phương Linh Thiên đứng ở trước mặt Lăng Kỳ Tuyết, rõ ràng thấy ánh mắt của nàng biến hóa, thầm nghĩ xem ra cố gắng của hắn cũng không phải là bỏ ra vô ích, ít nhất thái độ của Lăng Kỳ Tuyết có biến hóa rõ ràng. Hắn chưa bao giờ cảm thấy cảm xúc biến hóa của một người lại quan trọng với hắn như thế, chỉ có Lăng Kỳ Tuyết! Không có ai nói với hắn tình yêu là cái gì, hắn nghĩ: Đây chính là tình yêu. Chỉ có tình yêu mới khiến người ta lo được lo mất, chỉ có tình yêu mới khiến người ta mặc kệ tất cả trả giá tất cả. Đông Phương Linh Thiên vui sướng không nhịn được duỗi hai tay ra, ôm Lăng Kỳ Tuyết vào trong ngực lần nữa. Mùi bạc hà nhàn nhạt, hơi thở của nam tử rất ấm áp. Có lẽ là bởi vì mùi này dễ ngửi, hoặc là cái ôm này quá mức ấm áp, Lăng Kỳ Tuyết như bị đầu độc, lại không đẩy Đông Phương Linh Thiên ra. Nằm ở trong lồng ngực của hắn, nghe thấy nhịp tim đập mạnh của hắn, giờ phút này, Lăng Kỳ Tuyết cảm nhận được năm tháng tĩnh lại, cái gì cũng không nghĩ, chỉ muốn nằm ở trong ổ nhỏ ấm áp này lẳng lặng ngây ngốc một lúc. Đông Phương Linh Thiên cúi đầu, đầu của Lăng Kỳ Tuyết đang cọ ở chỗ ngực của hắn, mái tóc mềm mại có mùi thơm nhàn nhạt, hắn không khỏi say mê trong đó, rốt cuộc đợi đến ngày nàng yên tĩnh tựa vào trong ngực hắn! Giờ phút này, không có ý niệm nào, hắn yên tĩnh ôm Lăng Kỳ Tuyết, hưởng thụ tốt đẹp khó có được này. Hồi lâu, một tiếng hú dài chấn động chặn ngang yên tĩnh giữa hai người. Lăng Kỳ Tuyết vội vàng từ trong ngực Đông Phương Linh Thiên lui ra, đáng chết, tại sao lại bị yêu nghiệt này đầu độc, làm sao lại không đẩy hắn ra, hắn sẽ không xảy ra hiểu lầm gì chứ. "Khụ khụ, ngươi đừng hiểu lầm. . . . . ."