Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Phải biết, trong quá trình cùng nhau mạo hiểm dễ dàng nảy sinh tình cảm nhất, nói không chừng sau khi trải qua nguy hiểm với nhau, Lăng Kỳ Tuyết sẽ yêu hắn, vậy những lời nói này cũng không cần phải nói rồi. Không thể không nói, da mặt của nhị hoàng tử ngươi không phải là dầy bình thường, logic cũng không phải tài ba bình thường! Lăng Kỳ Tuyết suy nghĩ một chút cảm thấy cũng được, trên người Nam Cung Ngộ có bản đồ, tỷ lệ có thể tìm được bảo bối lớn hơn. "Vậy được, nhưng ta cảnh báo trước, nếu như ngươi nghĩ tốn tâm tư đùa giỡn gì, ta không ngại. . . . . ." Lăng Kỳ Tuyết kéo dài tiếng cuối, đồng thời làm một động tác cắt cổ  . Nam Cung Ngộ co rụt cổ lại, gật đầu như giã tỏi: "Yên tâm đi Lăng đại tiểu thư, ta tuyệt đối không dám động tâm tư không đứng đắn!" "Tin chắc ngươi cũng không dám!" Lăng Kỳ Tuyết nói xong từ trong hỗn độn thế giới lấy ra một cái ghế, ngồi xuống, bày ra một thái độ mọi sự dễ thương lượng: "Chính ta ngồi ở chỗ này đã lâu rồi, cũng không thể tiến thêm một bước, ngươi vào bằng cách nào?" "Lão tổ hoàng thất chúng ta nói này cấm chế chỗ này có thể mạnh mẽ phá vỡ, sau khi lấy được bảo bối lại mạnh mẽ phá vỡ đi ra ngoài." Điểm này Nam Cung Ngộ không dám giấu giếm, hắn đi vào gian phòng trống rỗng, không có gì cả, trực giác nói cho hắn biết, có lẽ Lăng Kỳ Tuyết có biện pháp lấy được bảo bối. Phá vỡ? Lăng Kỳ Tuyết u mê, chẳng lẽ đánh về phía trên tường? Lại nhìn Nam Cung Ngộ một cái, trên người hắn cũng không có chỗ nhếch nhác, thật sự? "Vậy ngươi đạt được bảo bối gì?" Lăng Kỳ Tuyết hỏi. "Không lấy được gì cả, vừa đến chính là một gian phòng trống rỗng, vào tiếp thì chính là ngươi ở đây rồi." Nam Cung Ngộ cười khổ. Lăng Kỳ Tuyết nghi ngờ nhìn Nam Cung Ngộ, sau đó còn kém lấy nạp giới ra cho Lăng Kỳ Tuyết kiểm tra, chỉ là suy nghĩ một chút, trong nạp giới có phù bảo mệnh lão tổ cho hắn, có thể vào thời điểm mấu chốt cứu hắn một mạng, hắn cũng không muốn bị Lăng Kỳ Tuyết thấy, ngộ nhỡ Lăng Kỳ Tuyết nổi lên lòng tham, trước giành sau giết, chẳng phải hắn chết cũng không nhắm mắt. Nam Cung Ngộ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Lăng Kỳ Tuyết lại nhớ lại lúc nàng mới vào cũng là một gian phòng trống rỗng, không có gì cả, sau đó mới vào phòng có giá sách, lại là giá này, giá sách bị nàng thu vào, cũng chỉ còn dư lại phòng có bốn bức tường, Nam Cung Ngộ cũng chỉ đi hai gian phòng, cũng có thể không lấy được gì cả. Ngược lại Nam Cung Ngộ kinh ngạc nói một tiếng: "Lăng đại tiểu thư ngươi chiếm được đồ tốt sao?" "Không có!" Dù thế nào đi nữa hắn không có chứng cớ, Lăng Kỳ Tuyết chết cũng không chịu nhận, hắn có thể làm gì nàng. Lăng Kỳ Tuyết nói như vậy, cho dù trong lòng Nam Cung Ngộ nghi ngờ, cũng không dám hỏi gì nữa. Nhưng mà trong lòng lại nói thầm: Kỳ quái, rõ ràng năm ngoái thấy vẫn là một phế vật nhát gan hèn nhát, qua thời gian một năm thấy lần nữa, sao lại có cảm giác gã sai vặt thấy nữ vương, vâng vâng dạ dạ, rõ ràng hắn mới là hoàng tử chân chính, Lăng Kỳ Tuyết nhiều nhất cũng chỉ là nữ nhi của một đại tướng quân mà thôi! "Nếu chúng ta cũng không lấy được bảo bối, đó chính là bảo bối còn chưa xuất hiện, lão tổ các ngươi cũng chưa nói cho ngươi biết nơi đó có bảo bối sao?" Lăng Kỳ Tuyết cố gắng xen vào lời của Nam Cung Ngộ. Nam Cung Ngộ cũng nghi ngờ, chẳng lẽ lời lão tổ nói là giả, có lẽ mấy ngàn năm đã qua, những bảo bối kia sớm đã bị tổ tiên hoàng thất lúc trước tiến vào lấy đi rồi, cũng không nói cho lão tổ mà mình lại che giấu đi. Nam Cung Ngộ suy nghĩ một chút lại không có khả năng, từng người tiến vào trên người đều có một hơi thở lão tổ lưu lại, nếu lấy được bảo bối, sau khi đi ra ngoài, lão tổ cũng có thể thông qua hơi thở này cảm thấy hắn có tiếp xúc qua bảo bối hay không. Nhưng hắn liên tiếp tiến vào hai gian phòng đều là trống không, Nam Cung Ngộ lại tìm không ra lý do giải thích. Cân nhắc một phen, vẫn nói tin tức lão tổ cho hắn ra: "Lão tổ nói đi đến đây sẽ đụng vào cấm chế, phá vỡ sẽ nhìn thấy gian phòng có bảo bối, mà ta thấy gian phòng đều trống không, ngươi nói đây là có chuyện gì xảy ra, không phải là chục năm đã lâu, lão tổ nhớ nhầm chứ!" Hắn nói không đúng lắm, mỗi một năm người kia được Lão tổ phái đi vào, trong tay cũng sẽ có hơn một trăm nạp giới để dọn sạch toàn bộ bảo bối. Hai mắt lăng kỳ tuyết tỏa sáng, nói rõ còn có rất nhiều bảo bối! U ám lườm Nam Cung Ngộ một cái, lão tổ nhà ngươi không có nhớ lầm, chỉ là những bảo bối đã bị bản cô nương thu rồi. Lăng Kỳ Tuyết ra vẻ trầm lắng: "Cũng có thể! Nghe nói mấy ngàn năm trước là lão tổ hoàng thất tiến vào, đã nhiều năm như vậy, trí nhớ cũng có thể bị rối loạn." Nam Cung Ngộ đã bị Lăng Kỳ Tuyết lừa, nghĩ đến tại sao lão tổ nhà mình có thể hồ đồ như vậy chứ: "Vậy ngươi nói nên làm thế nào, có biện pháp gì tìm được những bảo bối kia không?" Hắn đang nghĩ, cho dù Lăng Kỳ Tuyết đang thăm dò tin tức của hắn, hắn cũng không thể giấu giếm, hắn đi vào đã mấy ngày rồi mà không lấy được gì cả, nói không chừng Lăng Kỳ Tuyết thông minh, có thể từ trong tin tức lão tổ cho mà đưa ra gợi ý, tìm được bảo bối rồi chia đôi, Lăng Kỳ Tuyết có thể trang bị nhiều không gian nạp giới như vậy sao, đến lúc đó hắn có thể để vào trong nạp giới của lão tổ, ra ngoài trực tiếp giao cho Lão tổ, cũng không tin Lăng Kỳ Tuyết dám đi đòi hỏi lão tổ. Hai người đều có tâm tư của mình, đều muốn lợi dụng đối phương. Lăng Kỳ Tuyết đưa hai tay ra: "Ngươi có nhắc nhở của lão tổ cũng không có cách gì, nhưng ta một chút tin tức cũng không có, thì sẽ có biện pháp gì chứ." Biện pháp chính là bỏ rơi Nam Cung Ngộ để lấy được bảo bối trong phòng như thế nào. Mặc dù nàng không biết ở đây có bao nhiêu gian phòng, có bao nhiêu bảo bối, nhưng trực giác cho biết ở đây tuyệt không dừng lại giá sách của hai gian phòng, nói không chừng còn có linh dược viễn cổ gì đó... Dù sao chủ nhân ghi lại rất nhiều phương pháp nuôi trồng dược liệu, hắn không thể nào ngay cả một cây dược liệu cũng không có, cho dù Lão tổ lấy được rất nhiều bảo bối, nếu ông ấy đều lấy đi hết, còn cần thiết phái những tử đệ đi vào nơi tầm bảo này? Cũng chính là năm đó căn bản lão tổ cũng không lấy hết bảo bối, trước kia đệ tử hoàng thất tiến vào cũng không lấy hết! Nếu không thì trực tiếp đánh Nam Cung Ngộ ngất xỉu, tự mình xông ra ngoài? Hay là trước tiên moi nhiều tin tức hơn chút rồi lại đánh ngất: "Vậy lão tổ các ngươi cũng chưa có nói cho ngươi biết ở đây tổng cộng có bao nhiêu gian phòng sao? Sẽ không phải chúng ta sẽ đi hết tất cả năm mươi gian phòng chứ, mà năm mươi gian phòng đều trống không!" "Lão tổ cũng không biết, ta len lén nói cho ngươi biết, ngươi phải giữ bí mật đấy, lão tổ cũng không biết trong này có bao nhiêu gian phòng, ông chỉ tiến vào một phòng, bảo bối trong phòng nhiều không kể xiết, khi đó ông chỉ có một nạp giới, chỉ chứa một chút xíu, nhưng có thể chống đỡ giang sơn Nam Lăng quốc ta mấy ngàn năm, nếu có thể lấy đi toàn bộ, nói không chừng có thể xưng bá mảnh đại lục này!" Nam Cung Ngộ càng nói càng kích động, thậm chí nghĩ đến nếu bảo bối đến tay, vị trí quốc chủ tiếp theo của Nam Lăng quốc hắn đã ổn định rồi! Nhìn khuôn mặt duyên dáng yêu kiều của Lăng Kỳ Tuyết một cái, đến lúc đó lập nàng làm hậu, mỹ nhân giang sơn, chẳng phải rất sảng khoái sao! Nam Cung Ngộ càng nghĩ càng hưng phấn, cho đến khi Lăng Kỳ Tuyết lặng lẽ đi đến gần hắn, hắn cũng không có chú ý đến, sau khi biết cổ truyền đến một trận đau nhói, mất đi tri giác, hắn lại càng không thể nào biết được. Lăng Kỳ Tuyết nghĩ: Quả nhiên là như vậy, lão tổ không có lấy hết tất cả bảo bối, ta vẫn còn có hi vọng, vội vàng hành động. . . . . .