Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lăng Kỳ Tuyết an tĩnh ngồi ở dưới một cây đại thụ, vừa tu luyện tăng nguyên lực thuộc tính Mộc, vừa chờ đợi.
Y Tình kia cũng là một người nói lời giữ lời, nói làm nha hoàn, cũng như một nha hoàn nhỏ, lúc buổi trưa còn giúp Lăng Kỳ Tuyết đưa thức ăn.
Lăng Kỳ Tuyết cũng không sợ bất kì kẻ nào hạ độc, là độc vương, nàng vẫn có tư cách tùy hứng.
Đợi đến xế chiều, mặt trời nắng nóng chiếu trên đỉnh đại thụ cũng rũ xuống đầu cành, Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy tiếng kêu xung quanh mới từ trong nhập định tỉnh lại.
Đã thấy cách chỗ của ngồi nàng mười mét, một tia sáng nhiều màu sắc từ một điểm nhỏ chiếu ra ngoài, tạo thành một vòng sáng như cái phễu.
Một khí tức cường đại cổ xưa xuyên qua ánh sáng tỏa ra, mọi người ở đât không khỏi rung động, sau khi ánh sáng xuất hiện, nguyên khí ở đây trong sạch không dưới gấp mười lần so mới vừa rồi.
Mới chỉ là mở cửa ra mà đã có thể khiến cho nguyên khí xung quanh trong lành gấp mười lần, có thể nghĩ nguyên khí bên trong là nghịch thiên bực nào!
"Dưới đáy cái phễu chính là cửa vào!" Lão tổ Nam Cung lớn tiếng nói.
Một người trong hoàng thất dẫn đầu bay vào tia sáng dưới đáy cái phễu, sau đó ở dưới mắt mọi người, thân thể của hắn biến mất ở trong cái phễu từng chút.
Người thứ hai, người thứ ba, rất nhiều người trong hoàng thất đều tiến vào trong cái phễu, Lăng Kỳ Tuyết cũng theo sát phía sau chen vào.
Người nơi này phần lớn từng có quan hệ với nàng, thế giới bên trong lại không hề có quy tắc như thế, nàng cũng không muốn chờ người ta đi vào trước chuẩn bị đào một bẫy rập to lớn xong rồi chờ nàng.
Y Tình đi theo phía sau Lăng Kỳ Tuyết, gắn bó lợi hại, đi theo Lăng Kỳ Tuyết sẽ nhận được chỗ tốt, cũng sẽ nhận được rất nhiều ánh mắt thù địch.
Trong lòng những người đó nghĩ: Thay vì chờ Lăng Kỳ Tuyết đến giành bảo bối của bọn họ, không bằng đi vào trước rồi nghĩ biện pháp giết chết Lăng Kỳ Tuyết, Y Tình không thức thời đi theo Lăng Kỳ Tuyết như vậy, vậy thì đừng trách bọn họ không khách khí.
Cũng có người nghĩ: Nếu không thì thuyết phục Y Tình theo chân bọn họ cùng nhau trong ứng ngoài hợp xuống tay với Lăng Kỳ Tuyết, như vậy tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.
Cũng có suy nghĩ: Thực sự là không thể nhìn Lăng Kỳ Tuyết bỏ chạy từ xa, mặc dù mất phong độ nam tử hán, nhưng bảo bối quan trọng hơn phong độ.
Bọn họ còn đang suy nghĩ, Lăng Kỳ Tuyết đã bước vào trong bí cảnh của hoàng thất.
Những người này không chịu yếu thế, cũng từng người một theo sát phía sau.
Lăng Kỳ Tuyết cảm giác như đụng phải một lớp màng thật mỏng, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, tiến vào bí cảnh hoàng thất.
Trước mắt đều là đại thụ cao chọc trời, bao phủ ở trong một mảnh sương mù mịt mờ, chỉ là, không như ở phía ngoài rừng rậm, nơi này không có tiếng kêu của ma thú, một mảnh tĩnh lặng, mùi thơm nhàn nhạt của lá cây truyền đến, tinh thần sảng khoái.
Đặt mình vào trong đó, nàng có thể cảm thấy nguyên khí ở đây còn tinh khiết hơn không dưới gấp ba mươi so với bên ngoài, hít sâu một hơi, cả người cũng sảng khoái không ít.
Nếu không phải địa điểm không thích hợp, nàng nhất định sẽ vì vậy mà ngồi xuống, ngồi ở chỗ này tu luyện tám đến mười ngày, nói không chừng có thể tiến vào Nguyên Vương, nhưng đến lúc đó chính là bảo bối gì cũng chiếm được, cũng không uổng một chuyến tay không.
Nhưng nàng cũng biết những người trẻ tuổi phía sau kia hận không nuốt được nàng, ngồi ở đây rất nguy hiểm, không phải sợ bọn họ, mà là không muốn phiền toái.
Lăng Kỳ Tuyết nhìn khắp bốn phía, xoay người đi về phía đông nam, Y Tình vác một túi vải lớn, cố gắng đi theo phía sau nàng.
Nàng rất muốn bảo Lăng Kỳ Tuyết chờ nàng một chút, nghĩ đến ngộ nhỡ Lăng Kỳ Tuyết ghét bỏ nàng chậm chạp, không để cho nàng đi theo, vậy thì nàng phải làm sao, cứ thế chạy theo không kịp thở.
Ước chừng đi đường một canh giờ, cảm giác phương hướng một chút, Lăng Kỳ Tuyết dừng lại dựa vào một cây đại thụ.
Nơi này sẽ phải có bản đồ, nhưng người trong hoàng thất không cho, nói cách khác: Bọn họ vừa muốn muốn thu mua những người trẻ tuổi này vì bọn họ bán mạng, vừa không muốn giúp đỡ cho tài nguyên lên.
Thật sự vô cùng hẹp hòi!
Một lát sau, Lăng Kỳ Tuyết tiếp tục đi lên.
Y Tình muốn hỏi Lăng Kỳ Tuyết tại sao không trực tiếp đi theo phía sau người trong hoàng thất, thấy gương mặt nghiêm túc của Lăng Kỳ Tuyết, lời đến khóe miệng vẫn ngừng lại.
Lăng Kỳ Tuyết không đi theo sau người trong hoàng thất là có phán đoán của nàng.
Nhất định trong tay người hoàng thất có bản đồ, nhưng phần lớn mục tiêu của bọn họ quá lớn, muốn phát hiện hành tung của bọn họ theo ở phía sau cũng là một chuyện dễ dàng.
Nàng có thể nghĩ đến trong tay người hoàng thất có bản đồ, những người khác cũng có thể nghĩ đến, nhất định phần lớn sẽ đi theo chết cũng không thôi.
Ở lúc Lăng Kỳ Tuyết tiến vào đã phát hiện phần lớn bọn họ đi về một phía khác, nhưng lại có hai dấu chân như ẩn như hiện đi về phía này.
Người này tu vi rất cao, nàng không dám đuổi đến gần, cộng thêm Y Tình cái đuôi nhỏ này, nếu nóng nảy mà để lộ, người này cũng sẽ không đến thẳng chỗ giấu bảo vật, há không phải là mất nhiều hơn được sao?
Lăng Kỳ Tuyết không nhanh không chậm đi theo phía sau người nọ, không nhìn thấy vẻ mặt của người đó, thật ra chính là nhị hoàng tử Nam Cung Ngộ ở trên đường cái muốn giúp nàng mua y phục.
Tu vi của Nam Cung ngộ ở Nguyên Tướng trung kỳ, Lăng Kỳ Tuyết ở phía sau, không phát hiện Lăng Kỳ Tuyết đang theo dõi hắn.
Nhưng tiếng bước chân của Y Tình quá lớn, hắn muốn không nghe cũng khó.
Thi hành bí cảnh lần này, quả thực quốc chủ cho hắn một bản đồ, hi vọng chuyến này hắn có thu hoạch kinh ngạc.
Nam Cung Kình đã bị phế, vị trí thái tử cũng chắp tay nhường ra, lần này ra ngoài thuận lợi, vị trí thái tử sẽ rơi vào trên người hắn.
Nghĩ đến đây, Nam Cung ngộ bước nhanh hơn, đi vào chỗ sâu ở trong rừng rậm, hi vọng dùng tốc độ bỏ rơi đối thủ.
"Hắn chạy rất nhanh, ngươi có thể nhanh hơn chút không?" Lăng Kỳ Tuyết nhỏ giọng nói với Y Tình.
Y Tình chạy mệt nói chuyện cũng đứt quãng, "Ta. . . . . . Không. . . . . . Được. . . . . . Rồi!"
Thật sự là phiền phức, Lăng Kỳ Tuyết không khỏi hối hận vì sao mình lại mềm lòng, đồng ý yêu cầu của muội muội yếu đuối này, vì sao sẽ phải dẫn theo nàng chứ.
Cũng may Y Tình rất thức thời nói: "Nếu không đại tiểu thư ngài đi trước, để lại ký hiệu cho ta, ta ở phía sau từ từ đuổi theo là được?"
Nàng quyết định mạo hiểm đánh cuộc một lần, đánh cuộc nơi này không có ma thú, mình sẽ không có nguy hiểm, đằng trước chính là người trong hoàng thất, nếu Lăng Kỳ Tuyết đuổi theo, đi theo người trong hoàng thất tìm được bảo bối mà nói, coi như nàng chỉ lây một chút ánh sáng, có thể được chia một chút gì đó, với nàng mà nói, cũng là một cơ hội cực lớn để ngẩng đầu trong gia tộc.
Lăng Kỳ Tuyết không chút nghĩ ngợi đuổi theo, để lại một mình Y Tình ở phía sau từ từ đi.
Nếu đã đồng ý để cho nàng đi theo, Lăng Kỳ Tuyết tự nhiên sẽ không nuốt lời, dọc đường đi để lại ký hiệu.
Nam Cung Ngộ chạy ra một khoảng cách, sau khi phát hiện mặt đất không có tiếng bước chân và hơi thở, cho là đã bỏ rơi người ta, không khỏi đắc ý.
Lăng Kỳ Tuyết cái gì, cao thủ gì đều là giả, chỉ có Nam Cung Ngộ hắn mới có thể tìm được bảo bối.
Vừa nghĩ đến bảo bối ánh vàng rực rỡ đang ở phía trước chờ hắn, Nam Cung Ngộ tăng nhanh bước chân đi về phía trước.
Lăng Kỳ Tuyết thành thạo đứng lên, buổi tối Nam Cung Ngộ dừng lại nghỉ ngơi, Lăng Kỳ Tuyết tìm một gốc cây đại thúc gần đấy, leo lên, ngồi ở trên cây, xung quanh rải một chút bột thuốc độc trừ côn trùng, từ trong nạp giới lấy ra thức ăn nguyên lành gặm một chút, vừa nhìn Nam Cung Ngộ, vừa tu luyện nguyên lực thuộc tính Thổ.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
16 chương
87 chương
70 chương
19 chương
94 chương