Thần Võ Thiên Đế

Chương 51 : Nhu Cốt Thốn Kình

Huyết trì đục ngầu trở nên trong đi rất nhiều, đại bộ phận tinh hoa thú huyết đều bị thân thể Lục Vũ thấp thu. Lục Vũ ngồi liệt trong huyết trì, cả người nằm ngửa chìm trong ao, tế bào toàn thân thay cũ đổi mới, huyết mạch đứt gãy đang được chữa trị, nội phủ bị trọng thương trở nên bừng bừng sinh cơ, cảm giác như tân sinh rực rỡ. Lục Vũ lại tĩnh tâm trải nghiệm biến hóa của thân thể, sau khi hoàn thành Bách Xuyên mạch thì mọi phương diện đều được tăng cao. Đâu tiên là Thốn Tâm Vạn Kình đệ tam trọng được tăng lên trên diện rộng, trước đây chỉ đạt bát thập kình thì giờ đã lên tới cửu thập kình, giúp hắn từ tôi thể tam trọng tiến lên tôi thể tứ trọng. Tiếp theo, võ mạch biến thành Bách Xuyên mạch khiến cho thiên mạch cũng lớn hơn, khoảng cỡ mười sợi tóc bện lại. Về phần chín cái Bách Xuyên mạch thì linh lực chảy xuôi trong nó không nhiều, vẻn vẹn chỉ chiếm một phần năm tổng dung lượng mà thôi. Thứ ba, tuy Lục Vũ chưa tu luyện Thốn Tâm Vạn Kình đệ tam trọng đến viên mãn nhưng hắn đã đến tôi thể tứ trọng cảnh giới, đó là nhờ Thốn Tâm Vạn Kình đệ tam trọng đã bao gồm hai phương diện là luyện huyết & luyện cốt, thuộc về giai đoạn trùng hợp. Dựa theo những gì Lục Vũ biết thì Thốn Tâm Bách Kình phàm huyết chi cức, Thốn Tâm Thiên Kình bất diệt chi thể. Chỉ cần tu luyện tới Thốn Tâm Bách Kình thì phẩm chất huyết dịch trong cơ thể đã có thể đạt đến cực hạn. Nếu như tu luyện tới Thốn Tâm Thiên Kình, luyện huyết, luyện cốt, luyện bì đều đạt đến đỉnh phong, để hắn có được bất diệt chi thể cùng loại với kim cương bất hoại. Trước mắt, Lục Vũ chỉ mới tu luyện Thốn Tâm Vạn Kình đến đệ tam trọng hậu kỳ, xương cốt toàn thân cứng rắn, đã bước vào giai đoạn luyện cốt. Sáng sớm, Lục Vũ xoay người ngồi dậy, xương cốt toàn thân bạo hưởng một trận, cả người cao thêm một thốn, thân thể trở nên rắn chắc có lực, đã không còn cảm giác đơn giản như trước. Ra khỏi huyết trì, Lục Vũ tắm rửa một phen sau đó thay y phục, rời đi Luyện Huyết các. “Lâm Phong, sao ngươi lại tới đây?” Lục Vũ mới rời khỏi Luyện Huyết các một lát thì nửa đường gặp được Lâm Phong. “Ta mới tới nội môn, là đệ tử Đan tông.” Lâm Phong một mặt cao hứng, hắn có được ngày hôm nay là nhờ Lục Vũ ban tặng. “Không tệ, tốc độ nhanh đấy, đã là tôi thể nhất trọng rồi.” Lâm Phong cười hắc hắc, thấp giọng nói: “Cũng là nhờ hồn quyết mà ngươi truyền thụ cho ta cả thôi, nó giống như là tạo ra cho riêng ta vậy, ta luyện ít được nhiều, lại nhờ đan dược nữa nên tốc độ tự nhiên phải nhanh rồi.” Võ hồn của Lâm Phong là Hoàn Hồn thảo, một loại võ hồn siêu phàm trong tĩnh võ hồn, phối hợp với Xuân Sinh quyết mà Lục Vũ truyền thụ cho nên tự nhiên là như hổ thêm cánh. “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi Đan tông.” Lục Vũ đến hạ viện mới mười lăm ngày nên cũng chưa hiểu rõ lắm tình huống ở đây. Nội môn chia ba tông, theo thứ tự là Võ tông, Đan tông và Hồn tông. Đan tông chủ yếu bồi dưỡng Luyện Đan sư, Hồn tông thì toàn lực bồi dưỡng Hồn Thiên sư, cả hai đều là chức nghiệp phụ trợ. Lâm Phong kỹ thuật luyện đan tỉnh xảo mà được thăng lên làm đệ tử nội viện Đan tông, thu được thân phận Luyện Đan sư thực tập. Chỉ khi thông qua khảo hạch Luyện Đan sư chính thức thì hắn mới có thể trở thành một Hoàng cấp nhất phẩm Luyện Đan sư, từ đó có được luyện đan thất cho riêng mình. Trên đường đi thì Lục Vũ truyền thêm nhiều kinh nghiệm nữa giúp Lâm Phong thu hoạch vô tận. “Rảnh rỗi cũng nên tập chút võ kỹ, thứ đáng giá tín niệm nhất luôn là nắm đấm của mình.” Cáo biệt Lâm Phong, Lục Vũ đi hạ viện Tàng Kinh các, hắn đã là tôi thể tứ trọng cảnh giới, có tư cách lên lầu hai. Công pháp võ kỹ ở nơi này đều là giai đoạn luyện cốt, Lục Vũ đi dạo một vòng phát hiện một bản công pháp tên là Nhu Cốt Thốn Kình. Giai đoạn luyện cốt, người bình thường đều muốn luyện gân cốt đến mức cứng rắn như sắt, thuộc loại Ngạnh Cốt công. Còn bản công pháp Nhu Cốt Thốn Kình này lại tương phản, nó thuộc Nhuyễn Cốt công, một chút nguyên lý trong đó không mưu mà hợp với Thốn Tâm Vạn Kình. Lục Vũ cẩn thận nghiên cứu, môn công pháp Nhu Cốt Thốn Kình này rất có ý tứ, mặc dù không sánh bằng Thốn Tâm Vạn Kình nhưng cũng đáng để tu luyện một hồi. Phương diện võ kỹ, nếu là luyện cốt thì tự nhiên phải lấy quyền pháp làm chủ. Lục Vũ cẩn thận chọn lựa, cuối cùng chọn Cửu Bạo Kinh Lôi quyền. Bộ quyền pháp này hơi dính bụi, tựa hồ hiếm ai luyện qua. Lục Vũ sở dĩ tuyển nó bởi Cửu Bạo Kinh Lôi quyền tu luyện tới giai đoạn đại viên mãn thì một quyền đánh ra sẽ bạo chín lần, tựa như chín tiếng kinh lôi, không chỉ có uy lực to lớn mà còn mang lại hiệu quả chấp nhiếp tâm hồn người khác. “Ánh mắt rất cao a.” Trưởng lão Tàng Kinh các liếc mắt Lục Vũ một chút, đáy mắt hiện lên vẻ khác lạ. “Đi tìm chỗ thích hợp tu luyện thôi.” Lục Vũ muốn đến hậu sơn, nơi đó là cấm địa chỉ có đệ tử chấp hành nghiệm vụ mới đến được. Hơi chuẩn bị một chút, Lục Vũ mang theo cung tiễn một thân một mình đến hậu sơn. Tiến vào khu thứ bảy, Lục Vũ đầu tiên dạo quanh một vòng phát hiện ra ba con yêu thú cấp một phân bố ở các khu vực khác nhau. Về sau, Lục Vũ đào được một chút dược liệu, bắt đầu tạo dựng Tụ Linh trận, dự định ở nơi này hảo hảo tu luyện một đoạn thời gian. Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết thảy mọi thứ, Lục Vũ bắt đầu săn giết yêu thú, uống máu ăn thịt chúng, những thứ này là đồ đại bổ với hắn. Ban đêm, Lục Vũ tu luyện Nhu Cốt Thốn Kình trong tam phẩm Tụ Linh trận, hai ngày liền nhập môn tiểu thành, năm ngày liền luyện đến đại thành, toàn thân cương cốt mềm mại như bông vải. Như Cốt Thốn Kình có hai đặc điểm lớn, một là mềm mại, hai là thốn kình. Nhu có thể thủ, kình có thể công. Về sau, Lục Vũ bắt đầu tu luyện Cửu Bạo Kinh Lôi quyền, một ngày liên đạt đến hiệu quả tam bạo, hai ngày lục bạo, thế nhưng sau khi đạt đến thất bạo thì tốc độ liền chậm lại. Lúc này, Lục Vũ ở khu thứ bảy đã được tám ngày. Bách Xuyên mạch của hắn tựa như một cái động không đáy, phục dụng đại lượng huyết nhục yêu thú cùng các loại dược liệu, cộng thêm linh khí hội tụ trong Tụ Linh trận mà kinh mạch của Lục Vũ lại vẫn có cảm giác đói bụng như cũ. Mười ngày sau, Lục Vũ lại săn giết hai con yêu thú khác, uống máu ăn thịt chúng phối hợp Tụ Linh trận để Thốn Tâm Vạn Kình đệ tam trọng tu luyện đến trình độ đại viên mãn. Thốn Tâm Bách Kình, phàm huyết chi cực. Lục Vũ cả người huyết khí ngập trời, lực lớn vô cùng, cả người biến cao biến tráng, đấm ra một quyền bạo hưởng kinh lôi, tám âm thanh nổ lên liên tục đánh gãy cả đại thụ cách xa mấy trượng, dọa cho hung thú ở phụ cận hốt hoảng đào tẩu. Lục Vũ vặn vẹo thân thể mềm mại không xương, Nhu Cốt Thốn Kình đã luyện đến cảnh giới đại viên mãn, thực lực gần tới tôi thể tứ trọng đỉnh phong. Buổi chiều ngày nọ, một tràng tiếng gió rít truyền tới khiến Lục Vũ cảnh giác. Hai đệ tử Thanh Sơn tông lướt trên cỏ bay từ dưới núi tới, vượt qua khu thứ chính, khu thứ tám đến thẳng khu thứ bảy. Lục Vũ nấp sau một cái cây, chú ý quan sát. Hai người đệ tử kia không hề dừng lại ở khu thứ bảy mà bay thẳng tới khu thứ sáu. “Tin tức chuẩn xác không?” “Hẳn sẽ không sai.” Hai bóng người nhanh chóng xa dần nhưng lưu lại đôi ba câu. Lục Vũ ánh mắt chuyển động, lặng yên theo đuổi, muốn xem thử hai người này định làm gì? Mạc Khâu hậu sơn chính là cấm địa của Thanh Sơn tông, chia làm chín khu. Khu thứ tám & khu thứ chín tương đối an toàn, khu thứ bảy bắt đầu ẩn hiện yêu thú. Khu thứ sáu càng nguy hiểm, xuất hiện yêu thú cấp hai. Khu thứ năm nghe nói có yêu thú cấp ba, ngay cả đệ tử chân truyền cũng không dám đến. Còn khu thứ bốn ba hai một thì Lục Vũ không rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe nói có không ít cao thủ chết ở đó.