Thần Võ Thiên Đế

Chương 36 : Nội môn sát cơ

Thoát biến đầu tiên là thảo hồn của Lục Vũ, nó tiếp nhận lực lượng lớn nhất, lại thăng hoa trong hoàn cảnh nghịch thiên, trên chiếc lá thứ nhất hiện ra một ấn ký thiểm điện quanh co khúc khuỷu liền cùng thảo thảo chi nhãn, tựa như một hàng lông mày. Vạn Pháp Trì có thể dung luyện vạn pháp, bao quát lực lượng hủy diệt khiến cho phẩm cấp thảo hồn này lại tăng thêm một lần nữa, trưởng thành Hoàng cấp thất phẩm. Cùng thời điểm đó, Vạn Pháp Trì vận chuyển lực lượng, thiểm điện quán thông tất cả võ hồn ở xung quanh khiến cho võ hồn của không ít đệ tử Tĩnh tông tăng lên phẩm cấp một lần nữa, trưởng thành Hoàng cấp tứ phẩm. Chuyển hóa thiên khiển chi lực thành lực trưởng thành võ hồn, đây là chuyện yêu nghiệt cỡ nào? Lục Vũ vốn khá lo lắng nhưng giờ lại phấn chấn tột độ. Ban đầu lợi dụng những đệ tử Tĩnh tông này mượn hồn dung mạch, Lục Vũ đã cảm thấy thẹn trong lòng, còn để mọi người gánh chịu phong hiểm cùng mình càng khiến hắn băn khoăn hơn. Bây giờ Vạn Pháp Trì lại chuyển hóa lực lượng hủy diệt này thành lực lượng trả lại cho những đệ tử này, giúp bọn họ nhân họa đắc phúc mới khiến cho Lục Vũ thoáng an tâm. Thiểm điện chỉ hiện trong chốc lát thì biến mất. Thiên khiển lần này được Vạn Pháp Trì hóa giải một cách xảo diệu, cũng coi như là một kiện công đức. Lục Vũ thành công dung hợp quỷ mạch và thần mạch thành thiên mạch vạn cổ hiếm thấy, nó tựa như là một mạch trong suốt, tương liên với chín võ mạch còn lại. Nằm trên mặt đất, Lục Vũ há mồm thở dốc, thảo hồn trên đầu rủ xuống quang mang mịt mờ tư dưỡng thể xác lẫn tinh thần cho hắn. Lần này thành công coi như là may mắn, nếu không nhờ sự giúp đỡ của Vạn Pháp Trì thì căn bản không thể nào thành công. Thảo hồn đã tăng trưởng đến Hoàng cấp thất phẩm nhưng vẫn chỉ có ba chiếc lá cây như cũ, điều này khiến Lục Vũ khá kinh ngạc. Dựa theo kinh nghiệm của hắn thì phẩm cấp võ hồn tăng lên hẳn nhiên lá cây của thảo hồn cũng nhiều hơn, hình thể to hơn mới phải, nhưng tại sao võ hồn của mình lại không xảy ra tình trạng như vậy nhỉ? Hay là do Vạn Pháp Trì? Lục Vũ bỗng nhiên minh ngộ, cũng không cân nhắc chuyện này nhiều. Xung quanh, đệ tử Tĩnh tông nhao nhao đứng lên, ít nhất có một phần ba đệ tử có võ hồn trưởng thành đến Hoàng cấp tứ phẩm, đây là sự tình mà vô số người tha thiết ước mơ đấy. Ngoại viện Võ tông có rất nhiều đệ tử là khai mạch cửu trọng, nhưng võ hồn của bọn họ cũng chỉ là Hoàng cấp tứ phẩm thôi. Với những đệ tử Tĩnh tông như bọn họ, có hơn ngàn người võ hồn trưởng thành Hoàng cấp tứ phẩm, đây tuyệt đối được coi là đại sự của ngoại viện. “Ta phải đi, phương pháp võ hồn cộng minh này sau này mọi người có thể áp dụng nhiều hơn.” Lục Vũ đứng dậy, bảy ngày ở chung khiến hắn hơi hoài niệm nơi này. Tất cả đệ tử Tĩnh tông đều vây quanh Lục Vũ, không nỡ hắn rời đi. “Chừng nào thì ngươi lại đến đây, chúng ta có nhiều vấn đề trong tu luyện cần thỉnh giáo ngươi.” Lục Vũ nhìn mọi người, lại cười nói: “Ta muốn rời ngoại viện đến nội viện.” “Thật sao? Quá tốt, chúc mừng ngươi!” Đệ tử Tĩnh tông cùng reo hò, cao hứng thay cho Lục Vũ, bởi hắn là tĩnh võ hồn, đại biểu cho vinh dự của mọi người. “Mọi người cũng phải nổ lực, với tình huống của các ngươi hiện tại thì có thể cân nhắc gia nhập Đan tông hoặc Võ tông một lần nữa.” Đám người nghe xong thì cao hứng hết sức, ai lại nguyện ý ở hoài chỗ được coi là trại tập trung phế vật này chứ? Lục Vũ cho mọi người cơ hội, mà mọi người lại chúc phúc cho Lục Vũ. Trở lại chỗ ở, Lục Vũ vừa vào cửa liền cảm thấy tình huống không đúng, trong phòng có người. “Các ngươi là ai?” Lục Vũ đứng ở cửa đánh giá hai vị khách không mời mà đến kia. Y phục màu trắng rõ ràng khác ngoại viện đệ tử, mà tuổi lại không lớn chỉ khoảng mười tám mười chín. “Chúng ta ở nội viện, mỗi đầu tháng sẽ đến ngoại viện Võ tông chọn lựa những đệ tử phù hợp điều kiện để tiến hành khảo hạch, ngươi đánh bại Chung Lỗi nên có tức cách sơ tuyển.” Lục Vũ kinh dị nói: “Sơ tuyển? Không phải đạt tới cảnh giới tôi thể mới có thể trở thành nội môn đệ tử sao?” “Ngoại viện thăng lên nội viện, thực lực cảnh giới là tiêu chuẩn duy nhất. Rất nhiều đệ tử khai mạch cửu trọng bởi mất rất nhiều thời gian tìm tòi thăng cấp mà chẳng ích chi nên nội viện mới lập nên vòng sơ tuyển này, chỉ tuyển chọn những đệ tử đã đạt tới khai mạch cửu trọng đỉnh phong để dạy dỗ, giúp bọn hắn bước đến cảnh giới tôi thể.” Lục Vũ ồ lên một tiếng, điểm này quả thực hắn không hiểu rõ, bởi hắn rất ít khi đi quan tâm những chuyện này. “Đi thôi, những đệ tử sơ tuyển khác đã đến đủ rồi, chỉ thiếu mỗi ngươi.” Hai tên nội viện để tử không dông dài gì, gọi Lục Vũ xong liền rời khỏi ngoại viện. “Đây là đi đâu? Nội viện?” Lục Vũ hỏi thăm. “Hậu sơn, chúng ta sẽ chỉ điểm cho các ngươi ở đó, đồng thời cũng khảo hạch sơ tuyển luôn.” Trên đường, Lục Vũ biết được hai người này một người tên là Vương Mãnh còn người kia gọi là Lý Ngũ, đều đạt cảnh giới tôi thể nhị trọng. Ba người nhanh chóng đến hậu sơn, xuyên qua khu thứ chính, khu thứ tám đến khu thứ bảy. “Còn chưa tới sao?” Lục Vũ thả chậm bước chân, bốn phía cỏ cây rậm rạp khá âm trầm. Vương Mãnh nhìn Lục Vũ một chút, cười quỷ nói: “Ngươi thật nhạy bén, vậy mà cảm giác được không thích hợp.” Lý Ngũ cười nói: “Đáng tiếc, đã quá trễ.” Lục Vũ ánh mắt khẽ biến, hỏi: “Các ngươi có ý gì?” Vương Mãnh cười hắc hắc nói: “Nã nhân tiền tài, dữ nhân tiêu tai (*). Chúng ta được người ủy thác nên phải hết lòng làm thay người ta thôi, muốn trách chỉ trách ngươi số mệnh không tốt, đắc tội người không nên đắc tội.” (*) Nã nhân tiền tài, dữ nhân tiêu tai: Nhận tiền của người nên giúp người giải nạn. Lục Vũ nghi ngờ nói: “Sơ tuyển mà các ngươi nói chỉ là gạt người?” Lý Ngũ: “Không thể nói là gạt người được, chỉ là chủ động xin sẽ được thôi. Ngô Anh Kiệt đoán ngươi không có bạn hữu gì ở Võ tông nên không rõ những chuyện này, bởi vậy nên mới để cho chúng ta tới thử một lần, ai ngờ ngươi lại dễ cắn câu đến thế, đây là mệnh số, ngươi nhất định phải chết trong tay chúng ta.” Lục Vũ khẽ nói: “Xem ra hắn sợ ta đến nội môn gây phiền phức cho hắn nên mới muốn ta chết ở ngoại viện.” Vương Mãnh nói: “Ngươi cũng không ngu đấy, đáng tiếc lại hiểu chuyện quá trễ. Nơi này yêu thú ẩn hiện, cam đoan ngươi chết không toàn thây, sẽ không ai biết được ngươi đi đâu cả.” Lý Ngũ cười âm hiểm nói: “Hiện tại ngươi nên biết điều một chút, chúng ta tiễn ngươi đi tây thiên một đoạn.” Nhoáng người lao tới, Lý Vũ quét ngang tay trái, chưởng lực kinh người, tay phải năm ngón hóa trảo, đầu ngón tay bắn ra kình phong tựa như tia chớp đánh tới chỗ trái tim Lục Vũ. Lục Vũ nghiêng người nhanh chóng thối lui, song quyền liên kích tạo nên phòng ngự nghiêm mật. Vương Mãnh ha ha nói: “Vô dụng thôi, hai chúng ta cao hơn ngươi hai cảnh giới đủ để áp ngươi rồi.” Lý Ngũ giễu cợt nói: “Cam chịu số phận đi, Lục Vũ. Khai mạch cửu trọng căn bản không thể so với tôi thể nhị trọng được. Tôi thể tiền tam trọng gọi là Luyện Huyết cảnh, Luyện Huyết nhất trọng lực lượng hai ngàn cân, Luyện Huyết nhị trọng lực tăng năm ngàn cân, Luyện Huyết tam trọng lực lượng gia tăng một vạn cân. Ta hiện tại là Luyện Huyết nhị trọng cảnh giới, sức mạnh một quyền của ta lên tới một vạn năm ngàn cân, hơn khai mạch cửu trọng chỉ một vạn cân của ngươi những năm ngàn, sao ngươi so với ta được?” Lục Vũ hừ lạnh nói: “Khi ta lực yếu, ngươi muốn chết!” Thân thể nhoáng một cái, Lục Vũ xoay tròn như bay, tùy tiện tránh đi công kích của Lý Ngũ. Rơi xuống đất, dừng thân, Lục Vũ nhuệ khí kinh người, trong mắt hiển lộ sát khí tựa như một con hùng sư thức giấc.