Thần Võ Thiên Đế
Chương 31 : Chiến lực kinh người
Đấm ra một quyền, nắm đấm của Chung Lỗi chạm chân trái của Lục Vũ, cả người mượn lực bắn ngược, thân thể xoay tròn như bay rơi ra ngoài hai trượng.
Lục Vũ chân hơi dính đất, thân thể liền xoay tròn lên không như gió lốc hình cung, nháy mắt tới gần Chung Lỗi.
“Thu Phong Lạc Diệp!”
Lục Vũ chiếm được tiên cơ, song quyền vừa thu vừa phóng, thân thể xoay tròn lên.
Ngày trước, Trương Đại Lực là thua bởi một chiêu này của Lục Vũ, cảm giác như ở trong bùn, cả người không thể lay động rục rịch được.
Tình huống hiện tại của Chung Lỗi cũng giống như thế, nhưng hắn phản ứng rất khác.
“Thiên Cân Trụy!”
Chung Lỗi hai chân uốn lượn, ổn định hạ bàn, thân trên nhích theo quyền kình tới lui của Lục Vũ nhưng hạ thân thì vững như bàn thạch.
Lục Vũ thầm khen, gia hỏa này ở trong tốp ba ngoại viện quả không phải hư danh.
Huơ hai tay, Lục Vũ mắt hiện lên hàn ý, song quyền nhanh như kinh lôi, mỗi một quyền đều nặng vạn cân, bắt đầu cận thân liều mạng.
“Tới hay lắm!”
Chung Lỗi rống to, cứng đối cứng là phương thức hắn thích nhất, phải biết lực lượng của hắn ở trong cùng cảnh giới tuyệt đối là người nổi bật.
ẦM!
ẦM!
ẦM!
Song phương va chạm thật mạnh, lực trùng kích mạnh mẽ tạo tạo nên khí lưu khuếch tán ra chung quanh, chấn động khiến Lục Vũ lui ra sau liên tiếp.
Chung Lỗi xoay tròn lui lại, sắc mặt âm trầm, hơi không tiếp thu được kết cục như thế.
“Tiếp chiêu!”
Rống lên một tiếng, Chung Lỗi lao thẳng tới, không dùng mánh khóe gì cả, chỉ huơ song quyền đánh tới muốn tranh cao thấp về mặt sức mạnh với Lục Vũ.
(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)
“Chả nhẽ lại sợ ngươi?”
Ý chí chiến đấu của Lục Vũ sục sôi, hắn cũng muốn biết sau khi bản thân phục dụng nội đan của Hỏa Vân mãng xong thì có chênh lệch thực lực gì với Chung Lỗi không.
Song phương đều dốc hết toàn lực, mỗi một quyền dều phát ra tiếng gió rít, khí lưu nổ ầm ầm nhìn thấy mà giật mình khiến người xem dưới đài hò hét không thôi.
Một quyền, hai quyền, ba quyền, song phương cân sức ngang tài.
Bốn quyền, năm quyền, sáu quyền, song phương đều không phục.
Bảy quyền, tám quyền, chín quyền, cả hai đều gầm thét vang trời.
Đến quyền thứ mười, trong mắt cả hai người đều lộ ra vẻ ngưng trọng.
Trên đầu Chung Lỗi hiện ra một võ hồn là một con Thanh lang, trên lưng có một đôi cách trông khá quái dị.
Hai mắt của Thanh lang hiện ra lam quang quỷ dị, âm độc nhìn chằm chằm Lục Vũ, trên trán có bốn đạo hoàng tuyến chứng minh nó là Hoàng cấp tứ phẩm.
Lục Vũ cũng không có phóng thích võ hồn, hắn đang thúc giục hết sức lực bản thân, chín đầu võ mạch đang chấn động như hỏa diễm thiêu đốt, lực lượng cuồn cuồn chảy xuôi hội tụ hết trên nắm tay phải.
“Phong Lang thần quyền!”
Chung Lỗi rống to tung ra một quyền dùng hết sức bình sinh, kết hợp với tốc độ kinh người, hỗn hợp với đặc tính của võ hồn.
Lục Vũ vung ra một quyền, hai nấm đấm của song phương chạm nhau trên không trung, lực lượng kinh khủng không ai nhường ai sinh ra lực va đập đáng sợ.
Nhưng nghe ầm một tiếng, khí lưu khuếch tán, cuồng phong gào thét chung quanh chấn động khiến Lục Vũ lùi lại bảy bước, khóe miệng trào máu tươi.
Chung Lỗi cũng gầm khẽ một tiếng, cực lực muốn ổn định bước chân lui lại nhưng cũng lui liền tám bước, miệng cũng phun máu tươi khiến mọi người dưới đài kinh hô.
“Chung Lỗi là cửu trọng mạch đỉnh phong cảnh giới, thêm cả thú võ hồn mà sao lại thua Lục Vũ về mặt sức mạnh được, thật không thể tin nổi.”
“Quá bất ngờ, không thể tin được Lục Vũ lại lợi hại đến thế.”
“Hiện tại xem ra kết quả rất khó biết được.”
Rất nhiều đệ tử mượn gió bẻ măng, không còn mù quáng thổi phồng Chung Lỗi.
Dưới đài, Chung Chân gầm thét không thể tiếp nhận nổi sự thật này.
Lý Tiểu Ba & Trương Đại Lực đều hoảng sợ biến sắc, trong lòng dâng lên cảm giác chẳng lành.
Lâm Phong hết sức cao hứng, nhưng có Hách sư huynh đứng trước nên phải kìm nén cảm xúc.
Trên đài, Chung Lỗi căm tức nhìn Lục Vũ, tâm tình không hề bình tĩnh.
Cứng đối cứng trước mặt đông đảo ngoại viện đệ tử mà hắn lại thua, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“Sao nào, không phục à?”
Lục Vũ cười lạnh, ánh mắt khiêu khích kia khiến Chung Lỗi cảm thấy hết sức khó xử trước mặt mọi người.
“Man lực thôi chứ có gì đặc biệt hơn người đâu, ta vẫn có thể giết ngươi như cũ.”
Chung Lỗi tất nhiên không phục, hắn chưa từng thua ai ở ngoại viện há có thể cam tâm bại bởi Lục Vũ?
Chủ yếu nhất là trận này là sinh tử chiến, không chỉ liên quan đến danh dự của Chung Lỗi mà còn liên hệ đến sức tử của cả hai, hắn không thể thua được.
Trước đây Chung Lỗi tự nhận mười phần chắc chính nên chưa từng cân nhắc qua chuyện này.
Bây giờ thực lực của Lục Vũ được hắn công nhận, Chung Lỗi mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Xem ra bây giờ ngươi còn chưa tỉnh ngủ.”
Lục Vũ chủ động công kích, chiêu thức lăng lệ, tốc độ kinh người, sức mạnh của song phương không chênh lệch bao nhiêu nên mấu chốt thắng bại vẫn quyết định bởi chiêu thức.
Chung Lỗi mắt đầy sát cơ, nghiêm nghị nói: “Phiêu Miễu Lang trảo!”
Chung Lỗi giẫm chân trái xuống đất lấy thế bay người lên, lúc áp sát tới Lục Vũ thì chuyển hướng không tấn công chính diện, điều này khiến cho Lục Vũ quá sợ hãi.
Chiêu thức của Chung Lỗi quá quỷ dị, Phiêu Miểu Lang trảo chính là một chiêu thức biến hóa đa dạng, giỏi giương đông kích tây nên rất khó phòng bị.
Lục Vũ cấp tốc nghiêng người, phần lưng truyền đến một tiếng xoạt, thiếu chút nữa đã bị móng phải của Chung Lỗi kích thương, quần áo nát tan.
Chung Lỗi nhanh chóng biến chiêu, một kích không trúng cấp tốc đổi vị trí khiến cho đối phương rất khó nắm bắt lộ tuyến công kích của hắn, từ đó rất khó tổ chức phòng ngự hữu hiệu.
Lục Vũ nhanh chóng né tránh, Cửu Cung thân pháp phối hợp với Thất Tinh bộ pháp, cộng thêm Thảo Phượng Phi nhưng vẫn không thể thoát khỏi công kích của Chung Lỗi.
“Phiêu Miễu Lang trảo là tuyệt kỹ thành danh của Chung Lỗi, quỷ dị khó phòng, chưa từng thua trận. Xem bộ dáng chống đỡ cật lực của Lục Vũ, hơn phẩn nửa sẽ chết trong tay Chung Lỗi.”
“Nếu Lục Vũ không thể hóa giải được Phiêu Miễu Lang trảo của Chung Lỗi thì chắc chắn phải thua.”
“Thực lực hai bên không chênh nhau quá nhưng Lục Vũ lại ăn thiệt thòi ở chiêu thức, trận này hắn thua chắc rồi.”
Giờ phút này, phần đông đệ tử lại xem trọng Chung Lỗi, cảm thấy khả năng thắng của hắn khoảng bảy tám phần.
Lục Vũ căng thẳng tâm thần, thảo hồn đong đưa rất nhanh, Vạn Pháp Trì đang phân tích Phiêu Miễu Lang trảo của Chung Lỗi, suy tính quỹ tích và sơ hở của nó.
Hồn lực tuyến đang chấn động giúp Lục Vũ duy trì thanh tỉnh, mượn giờ cảm giác lực của tiểu thảo chi nhãn toàn lực tránh né công kích của Chung Lỗi.
Sau hơn mười chiêu, y phục của Lục Vũ đã biến thành vải, trên người có rất nhiều vết thương nhưng may mắn tất cả đều không sâu.
Chung Lỗi cười gằn nói: “Lục Vũ, ngươi chống đỡ không được lâu nữa đâu, trong mười chiêu ta tất giết ngươi.”
Lục Vũ ánh mắt âm lãnh, khẽ nói: “Đừng vội đắc ý, trong năm chiêu ta sẽ đánh bại ngươi.”
Lục Vũ đang di chuyển thoăn thoắt thì đột ngột dừng lại, lập tức xoay tròn lên không trung như con quay quay ngang làm rối loạn tiết tấu tấn công của Chung Lỗi.
Chung Lỗi cấp tốc điều chỉnh, cười lạnh nói: “Năm chiêu, ta khinh! Chịu chết đi, Toái Tâm trảo!”
Đột nhiên gia tốc, Chung Lỗi phát ra một kích tất sát, móng trái khóa chặt cổ họng Lục Vũ, móng phải giống như rắn độc tới gần chỗ trái tim của Lục Vũ.
“Một chiêu này Lục Vũ ắt phải chết.”
Rất nhiều đệ tử xem chiến phát ra tiếng kinh hô, lộ vẻ hưng phấn chờ đợi.
Lục Vũ hai mắt trợn lên, cảm giác lực tăng lên tới cực hạn, Vạn Pháp Trì đã thôi diễn ra Phiêu Miễu Lang trảo hoàn chỉnh nên hiển nhiên nắm rõ huyền bí của một kích này trong tay Chung Lỗi.
Xoay người tại chỗ, Lục Vũ thi triển ra Lạc Diệp Quy, hai tay mau lẹ lăng lệ một hơi tung ra bảy mươi hai quyền, một nửa trong số đó chạm trảo Chung Lỗi lấy xảo kình hóa giải một kích này.
ẦM!
ẦM!
ẦM!
Khí lưu mạnh mẽ xung kích khiến Lục Vũ lùi lại, đồng thời bức Chung Lỗi ngừng lại.
“Không được!”
Chung Lỗi kinh nghiệm phong phú, một chiêu tất sát thất bại cũng cảm giác được không thích hợp, cấp tốc triển khai phòng ngự.
Lục Vũ đột ngột từ dưới đất lao lên, ánh mắt lộ ra sát khí lạnh như băng.
“Nhật lạc diệp quy thu phong túy!”
Đáp xuống, Lục Vũ xoay tròng như bay, hai tay giao nhau tung ra quyền, thi truyển tinh túy của Lạc Nhật quyền pháp, ba thức hợp nhất.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
16 chương
199 chương
73 chương
193 chương
43 chương