Thần Võ Thiên Đế

Chương 25 : Giai nhân tặng cung

Nhắm mắt lại, cảm giác lực của Lục Vũ tăng lên, phát hiện Huyết kê liên tục xoay mình đưa lưng cản tên của trung niên nữ tử và thân ảnh hỏa hồng, tùy thời tìm cơ hội chạy trốn. Lục Vũ giương cung cài tên, thân thể choáng lên không trung tìm phương vị tốt nhất để bắn tên. Chỗ mấu chốt của Tỏa Tâm tiễn là một tên xuyên tim, Lục Vũ nhất định phải bắn tên ở góc độ thích hợp mới có thể bắn trúng vị trí trái tim của Huyết kê. Vút một tiếng, mũi tên sắt rời khỏi dây cung, ngay sau đó là tiếng thét lên của Huyết kê. Lục Vũ hai lần bắn trúng ngực Huyết kê, vẫn chệch nửa tấc như cũ. Lục Vũ có tuyệt kỹ Thảo Phượng Phi, chân khẽ chạm đất thuận thế bắn người lên không trung, mở cung nhắm chuẩn, tìm kiếm phương vị. Huyết kê rất thông minh, nhanh chóng chuyển động thân thể, đưa lưng về phía Lục Vũ. Lúc này, thân ảnh hỏa hồng một mũi tên đánh tới, dị khiếu chói tai làm cho Huyết kê lần nữa nghiêng người. Cảm giác lực của Lục Vũ kinh người, hắn phát hiện Huyết kê cố ý bảo hộ trái tim, tránh đi mũi tên sắt công kích. Trung niên nữ tử và thân ảnh hỏa hồng tiễn thuật cực kỳ chuẩn xác, mỗi tên tất trúng, nhưng bởi vì góc độ quan hệ, mỗi lần đều chỉ có thể đụng bay Huyết kê, không cho nó đào thoát, lại không cách nào trí mạng. “Trái tim chính là yếu hại.” Lục Vũ tỉnh ngộ, Huyết kê này lông vũ có lực phòng ngực rất mạnh, duy nhất nhược điểm liền là vị trí trái tim. Lục Vũ lăng không nhất chuyển, rơi xuống đất phi nhanh, không ngừng biến hóa phương vị, tìm kiếm thời cơ bắn tên. Đột nhiên, Lục Vũ nghiêng người xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, tại sắp lúc rơi xuống đất bắn ra một mũi tên. Chói tai tê minh vang lên lần nữa, Huyết kê toàn thân run rẩy, bộ ngực lông vũ bị bắn rơi một chút, nhưng một tiễn này vẫn như cũ chệch hướng non nửa tấc. “A?” Thân ảnh hỏa hồng cảm thấy được Lục Vũ liên tục hai mũi tên bắn trúng Huyết kê bộ ngực, khoảng cách vị trí trái tim là càng ngày càng gần, nhưng thủy chung kém một chút. “Bắn tốt, trái tim là tử huyệt của nó.” Trung niên nữ tử vốn lo lắng Lục Vũ sẽ hỏng hai người chuyện tốt, bây giờ mới phát hiện tiễn thuật của Lục Vũ thật đúng là có thể. “Thiếu chút nữa thôi.” Lục Vũ có chút ảo não, rõ ràng nhắm trúng, vì cái gì liền là bắn không chính xác? Xoay người phi nhanh, Lục Vũ chuyên tâm nhất chí, Thảo Thượng Phi bị hắn vận dụng lô hỏa thuần thanh. Một mũi tên, hai mũi tên, ba mũi tên, Lục Vũ mỗi một lần đều là tại di động với tốc độ cao bên trong xuất tiễn, lại mỗi tên tất trúng, không chệch một tên, đã thuần thục nắm giữ Tỏa Tâm tiễn yếu lĩnh. Huyết kê lần lượt tê minh, ánh mắt lộ ra e ngại và phẫn hận chi sắc, nhưng Lục Vũ mũi tên lại dù sao cũng kém hơn một phần. “Không tốt, không có tên.” Lục Vũ quá mức say sửa, ngay cả tên bắn sạch đều không có phát giác. “Dùng ta đi.” Một cái thanh âm thanh nhã vang lên, đem Lục Vũ đột nhiên bừng tỉnh, trước mắt xuất hiện một đạo thân ảnh hỏa hồng, lại tránh đi Lục Vũ cảm giác lực. Phải biết Lục Vũ tiểu thảo chi nhãn có thể đem phương viên năm trong phạm vi mười trượng, con kiến bò qua đều thấy nhất thanh nhị sở. Như thế một người sống sờ sờ, hắn vậy mà không có phát giác được. Cái kia chỉ có một nguyên nhân, cảnh giới của người nọ thực lực hơn xa Lục Vũ. Lục Vũ thất kinh, định nhãn xem xét, cả người đều ngây dại. Thân ảnh hỏa hồng lại là một cái cực đẹp nữ tử, ngũ quan tinh xảo, da thịt như ngọc, tuổi cũng tương đương Lục Vũ, mười sáu mười bảy tuổi. Không nhiễm hạt trần, ưu nhã cao quý, hai mắt thanh tịnh như ao xuân thủy, đẹp đến mức rung động hồn người. Dáng người mảnh mai tinh tế, thần tình trong trẻo lạnh lùng, gương mặt tươi như hoa xuân, hai mắt linh động tạo nên cảm giác một vẻ đẹp không thuộc nhân gian. Lục Vũ ngắn ngủi thất thần, say mê vẻ đẹp kia. Trong huyệt thần hồn, thảo hồn khẽ đung đưa, hồn lực tuyến trên chiếc lá thứ ba lóe lên giúp Lục Vũ tỉnh lại. Áy náy cười một tiếng, Lục Vũ ánh mắt thanh minh. “Thật xin lỗi, thất lễ.” Cực đẹp nữ tử thần sắc không màng danh lợi, cảnh tượng tương tự gặp quá nhiều, cũng không để ý, ánh mắt rất tự nhiên đảo qua Lục Vũ cung trong tay. “A, đây này thời gian thời gian … là … dùng cung của ta đi.” Nữ tử xinh đẹp kinh dị ra mặt, thuận thế đưa cung trong tay cho Lục Vũ. “Sao thế?” Lục Vũ không hiểu. “Lát nữa nói cho ngươi sau, bây giờ thời gian gất rút.” Lục Vũ giật mình, lúc này mới phát hiện trung niên nữ tử bắn cung một mình áp chế Huyết kê lộ ra vẻ gắng sức. “Được, xem ta.” Lục Vũ nhận cung, cảm giác thân cung hơi ấm, hiện lên màu đỏ nhạt, có hoa văn tinh mỹ, có một chữ “Trương” khắc trên đó. “Cung tốt.” Lục Vũ khen một câu, thuận tay kéo dây cung. Vụt, Lục Vũ chạy như thợ săn, khi thì nhún nhảy, khi thì vọt chạy, khi lại xoay người, lăn lộn, từng động tác tư thế trông đơn giản nhưng lại hết sức tinh tế, tiêu sái phiêu dật. “Tiểu tử thúi chớ có biểu diễn, mau bắn tên.” Trung niên nữ tử vừa bực mình vừa buồn cười, mỗi thiếu niên khi thấy nữ tử xinh đẹp kiểu gì cũng sẽ khoe khoang bản thân một chút. Nhưng lần này trung niên nữ tử lại oan uổng cho Lục Vũ, hắn không phải đang khoe khoang mà là đang tìm kiếm góc độ. Bởi vì con Huyết kê di động tránh né liên tục. Chỉ dựa vào trung niên nữ tử thì rất khó có thể áp chế Huyết kê trong phạm vi dẹp được, khiến cho Lục Vũ khó có thể bắt giết được. “Xem tên!” Lục Vũ quát khẽ một tiếng, rốt cục bắt được một cơ hội chớp mắt, thân thể xoay người trên không, tay trái cầm cung, tay phải mở tên, thảo hồn cảm giác lực trong nháy mắt tinh chuẩn đến từng sợi tóc. BẠCH! Phá không dị khiếu như thiểm điện xuyên vân, Lục Vũ mũi tên kia nhanh như kinh hồng, nương theo lấy một tiếng thê lương tê minh, mũi tên sắt bắn thủng trái tim Huyết kê, xuyên qua thân thể nó. “Tốt.” Hai tiếng khen đồng thanh, Lục Vũ cảm thấy hết sức vui vẻ. Lần này một tên xuyên tim, tinh chuẩn vô cùng, cảm giác khác xa trước đây. Trung niên nữ tử tiến tới nhặt Huyết kê, nữ tử xinh đẹp thì cầm cây cung trước đây của Lục Vũ, biểu lộ rất kỳ quái. “Sao thế?” Trung niên nữ tử đi tới cạnh thiếu nữ xinh đẹp, thuận tay đưa Huyết kê cho nàng. “Ngươi nhìn cây cung này.” Trung niên nữ tử xem xét, khinh thường nói: “Một cây phế cung thôi chứ gì.” “Đây là cây cung hắn dùng lúc trước.” “Hả? Lúc trước hắn bắn tên từ cây phế cung này?” Trung niên nữ tử mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, hồi tưởng lại trước đây Lục Vũ bắn chính xác từng mũi tên thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. “Tiểu tử kia, ngươi qua đây.” Trung niên nữ tử phất tay gọi Lục Vũ tới. “Trước đây ngươi dùng cây cung này luyện tiễn thuật hả?” Lục Vũ nói: “Ta mới luyện hai canh giờ.” Thiếu nữ xinh đẹp kinh ngạc nói: “Trước kia chưa từng luyện à?” Lục Vũ cười khan nói: “Ta mới nhận nhiệm vụ, ngày mai lên núi săn thú, cung này ta mới mượn chỗ Binh Khí các chiều này thôi.” Trung niên nữ tử mắng: “Đồ đần, ngươi không biết cung này chỉ là một cây phế cung sao?” “Phế cung?” Lục Vũ trước hết sững sờ, sau mới tỉnh ngộ, ta nói làm sao luôn bắn trật, hóa ra là do cây cung có vấn đề. Thiếu nữ xinh đẹp nói: “Chất liệu của thân cung, dây cung lẫn độ chính xác đều có vấn đề.” Trung niên nữ tử nói: “Chẳng lẽ lúc ngươi chọn cung không hỏi ai cả sao?” (Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện) Lục Vũ tóm tắt một chút quá trình hắn đến Binh Khí các. Thiếu nữ xinh đẹp cười khẽ một tiếng, trung niên nữ tử mắng: “Cung là binh khí thường dùng sao có chuyện phủ đầy bụi được, những thứ đó là hàng thải hư hỏng cả đấy.” Thiếu nữ xinh đẹp nói: “Tiễn thuật của ngươi khá đặc sắc, cũng không phải là Bách Bộ Xuyên Dương tiễn.” Lục Vũ nói: “Ta luyện Tỏa Tâm tiễn.” Hai nữ liếc nhìn nhau, lần nữa lộ vẻ chấn kinh. Tiễn thuật này trước giờ chưa có ai luyện thành, bây giờ rốt cục cũng có truyền nhân. Thiếu nữ xinh đẹp cười trang nhã một tiếng rồi lướt đi, thân ảnh hỏa hồng như hồ điệp trong rừng. “Vật tiểu thư yêu thích, ta sao...” Trung niên nữ tử nói: “Tặng thì ngươi cứ giữ lấy đi, kẻ khác cầu còn không được đâu.” Nói xong thì trung niên nữ tử cũng bỏ đi, hai nữ chớp mắt đi xa, tốc độ khiến Lục Vũ kinh hãi. “Ê... tính toán... lần sau gặp lại thì trả cho nàng ta vậy.” Lục Vũ nhìn cây cung trong tay, ánh mắt lộ vẻ vui sướng và cảm kích.