“Nghe đây, nếu lần này cô thành công quyến rũ được ngài Đằng, cuộc sống sau này của cô sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, mà tổ chức của chúng ta cũng sẽ nhận được hỗ trợ của Bạo gia. Không cần nói tôi cũng biết, ông có chắc chắn không dùng thuốc sẽ không sao không? người phụ nữ quyến rũ mặc trên người chiếc váy bó sát nóng bỏng hơi nhíu mày, một người có chức vị cao như vậy đã gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nữ thượng phẩm, một thân ả bước tới mà không dùng chút thủ đoạn, làm sao có thể thành công cùng Bạo Lăng Đằng lên giường? “Ngài Đằng ghét nhất là kẻ khác dám tính toán với hắn, cô nếu còn muốn sống thì thành thực một chút.” người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen hình tròn trừng mắt nhìn ả. Người phụ nữ bĩu môi, nhưng cũng im lặng để ông ta dẫn mình tới phòng khách sạn mà Bạo Lăng Đằng đang ở. Trước căn phòng số 231, hai vệ sĩ mặc tây trang màu đen cực kì chuyên nghiệp. Ả tạo ra vẻ mặt đầy phong tình bắn mị nhãn với bọn họ, vậy mà ngay một cái chớp mắt hai vệ sĩ kia cũng không thèm phản ứng trước mỹ nhân xinh đẹp đứng trước cửa, một người lạnh nhạt nói “Chủ nhân của chúng tôi tâm trạng không tốt lắm, cảm ơn ý tốt của ông Thương, mời ông mang cô gái này đi cho.” “Việc này...” ông Thương có vẻ hơi lưỡng lự, nhưng sợ bản thân đắc tội với Bạo Lăng Đằng nên vội vàng kéo ả mỹ nữ rời đi. Trong căn phòng lạnh lẽo đầy tối tăm, Bạo Lăng Đằng khoác áo choàng và lau mái tóc đen đang ướt sũng, hắn bước tới gần cửa sổ nhấp một ly rượu vang đỏ, nhấm nháp ngắm khung cảnh thành phố thắp đầy ánh sáng. Thật nhàm chán... Bạo Lăng Đằng cảm thấy bản thân vô cùng trống rỗng, hắn không thể tìm được mục tiêu để ổn định cảm xúc của bản thân. Điều hắn muốn, lại không thể nắm bắt được. Trả thù hay tính toán cũng không còn thú vị. “Chủ nhân, Lục Huấn có chuyện gấp cần báo cáo.” Lục Huấn? Không phải nghời cùng với Hải Đường được Bạo Lăng Đằng ra lệnh bảo vệ Lộ Lộ sao? Chẳng lẽ cô ấy xảy ra chuyện? “Đưa đây.” Bạo Lăng Đằng ra lệnh cho thuộc hạ đưa điện thoại, hắn nhận ra đầu điện thoại bên kia có một bầu không khí nghiêm trọng. “Xin lỗi chủ nhân, chúng tôi không bảo vệ tiểu thư Lộ Lộ thật tốt. Hiện tại cô ấy bị đâm bởi Ngộ Ái, vết thương khá nặng nên đang phẫu thuật ở bệnh viện. Chúng tôi đã bắt được Ngộ Ái, nhưng tiểu thư bây giờ ra sao...” “Nơi đó ở đâu?” Bạo Lăng Đằng hoảng loạn, biểu cảm thất thố không giống vẻ trầm tĩnh thường ngày, hắn... không dám tưởng tượng chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra. “Bệnh viện tư nhân Mạc gia.” Lục Huấn run lên đáp, vì nơi đó gần công viên Thủy Cung nhất nên bọn họ đưa Lộ Lộ tới đó. Thình thịch... Bạo Lăng Đằng lao ra khỏi phòng chạy xuống nhà xe, mặc kệ sự nghi vấn và thắc mắc của đám thuộc hạ. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới bệnh viện, vượt qua đèn đỏ để tiết kiệm thời gian. Cộp cộp... tiếng bước chân dồn dập như đánh vào từng nhịp tim của Bạo Lăng Đằng, càng khiến hắn nôn nóng và lo âu. “Chủ nhân, ở bên này.” Hải Đường kinh ngạc khi Bạo Lăng Đằng tới đây thật nhanh, hắn không có gây tai nạn giao thông đó chứ? “Lộ Lộ sao rồi?” “Tiểu thư đã phẫu thuật xong, nhưng hiện tại vẫn chưa tỉnh lại.” vẻ mặt của Hải Đường cực kì sầu muộn, một sát thủ chuyên nghiệp lại phạm phải sai lầm lớn như vậy, cô không còn mặt mũi nào nhìn ông chủ và mọi người nữa. “... ông chủ, hãy trừng phạt chúng tôi. Chúng tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ.” Hải Đường và Lục Huấn cúi đầu đứng trước mặt Bạo Lăng Đằng nhận tội. Bạo Lăng Đằng ngắm nhìn gương mặt tựa như đang ngủ say của Phan Lộ Lộ, đôi mắt mất đi tiêu cự dần dần bình phục lại, hắn lẩm bẩm buồn bã “Không... tất cả vì sự sợ hãi của ta, mới khiến Lộ Lộ gặp nguy hiểm.” Bạo Lăng Đằng không trách cứ bất kì ai, vì chính bản thân hắn luôn lấy lí do bản thân sẽ khiến cho Lộ Lộ gặp nguy hiểm mà rời xa cô, không dám làm theo cảm xúc của bản thân. Từ khi nào hắn lại ủy mị thế này? Tại sao phải sợ hãi kẻ thù mà ép buộc bản thân tránh né Lộ Lộ? Và khi kêu thuộc hạ thay mình bảo vệ Lộ Lộ, chẳng phải khiến cho địa vị của cô ấy trong mắt mình thật yếu kém biết nhường nào? Tình yêu cũng được, hảo cảm hay hứng thú cũng chẳng sao, vì chỉ có người con gái đó mới mang lại cho hắn ấm áp và yên bình chưa bao giờ có được. Hắn sẽ không buông tay Lộ Lộ nữa. Nếu bọn họ và Du Lãng Tuân không bảo vệ được Lộ Lộ, không mang lại hạnh phúc cho cô gái đó, hắn sẽ thay thế tất cả. Còn về phần kẻ thù sao? Không phải chỉ cần tiêu diệt tất cả? “Ta sẽ ở đây chăm sóc Lộ Lộ, hai người có chuyện phải làm đây.” Bạo Lăng Đằng liếc nhìn hai thuộc hạ đáng tin cậy nhất, bọn họ chưa từng làm hắn thất vọng, cho nên hắn lựa chọn tin tưởng hai người Lục Huấn và Hải Đường một lần nữa. “Xin hãy giao chỉ thị.” Hải Đường phấn chấn mừng rỡ, nhiệm vụ lần này sẽ giúp cô chuộc lại lỗi lầm mình đã gây ra, cô nhất định phải hoàn thành tốt nhất có thể. “Bạo Lăng Thư, Âu Lam, hai ả tiện nhân đó sống đủ lâu rồi.” Bạo Lăng Đằng cười lạnh lẽo đến thấu xương, trò chơi tra tấn đã khiến hắn nhàm chán, kết thúc cuộc đời của hai người đó càng sớm càng tốt, tránh hậu họa về sau “Còn về phần Ngộ Ái, ta cần hỏi qua ý kiến của Lộ Lộ, trước tiên cứ nhốt cô ta lại rồi tính sau.” “Tuân lệnh!” Cạch. Bạo Lăng Đằng bước tới giường bệnh, dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Lộ Lộ, như muốn khắc sâu mọi bộ dạng của Lộ Lộ lúc này đây. Lộ Lộ, mong em sớm tỉnh lại và bình an... Anh không cam đoan bản thân sẽ không làm gì điên cuồng nếu em mãi bất tỉnh đâu.