“Lộ Lộ, sẵn sàng chưa?” Đặng Hiểu Văn nhìn bộ dạng phấn khích giả vờ bình tĩnh của Lộ Lộ cảm thấy thật đáng yêu, nén nhịn cười hỏi. “Yup, lên sàn thôi!” Lộ Lộ sau khi nhìn những tiết mục sôi nổi của các thần tượng, ca sĩ khác, một ngọn lửa trong trái tim bỗng hừng hực cháy lên, hiện tại cô chỉ muốn bùng lên, trở thành người nổi bật nhất trong bữa tối hôm nay. Ước nguyện sẽ của cô trở thành hiện thực, nhưng lại theo một chiều hướng khác. Cả một sân khấu lớn chìm vào bóng tối, và những chùm đèn xanh chiếu tới đàn piano đặt giữa sân khấu. Ánh trăng sáng Chiếu rọi nơi nao Đến cả hình bóng của hồi ức cũng bị kéo dài Thời gian lười nhác Đẹp như vậy, vang như vậy Có đôi khi hạnh phúc luôn nhiều hơn tưởng tượng Khung cửa sổ Không giữ được những ảo tưởng Em sẽ ở nơi xa đến nhường nào Nỗi nhớ vô tận Chỉ có thể nghĩ đến chứ không thể nói ra Chỉ mong sẽ nhớ được chốn cũ này Không có mặt trăng không già Chỉ có ánh trăng không đổi Anh vẫn luôn nhớ về ý nguyện đã từng hứa hẹn Những cố chấp quý báu đó Biến thành dũng cảm kiên cường Phải chăng em cũng vậy, quay đầu nhìn lại Những chuyện đã qua Lộ Lộ bước ra sân khấu với chiếc váy màu đỏ lộng lẫy và quyến rũ, hoàn toàn trái ngực với phong cách bình thường của cô. Đôi môi son màu đỏ tươi làm nổi bật làn da trắng mịn được đèn led chiếu sáng, rực rỡ nóng bỏng như lửa thiêu đốt, tựa như một điểm nhấn trong giai điệu trầm lắng. Cô bước tới gần ngiời đàn ông đang chìm đắm trong đau khổ của nhớ nhung, lấp đầy khoảng trống trong tim kẻ cô đơn giữa vầng trăng và tinh tú lấp lánh. Đặng Hiểu Văn cùng Phan Lộ Lộ song ca trên sân khấu, một kẻ chuyên nghiệp một người nghiệp dư, nhưng khi cùng hòa vào một điệu nhạc lại hòa hợp như từng bánh răng đan vào nhau, lời nhạc như nói lên tâm trạng của một vài người, đôi khi cảm xúc không thể diễn đạt thành lời đành thầm kín gửi gắm tình cảm vào nốt nhạc thăng trầm. Chẳng ai nghĩ rằng bọn họ sẽ chọn một ca khúc buồn để biểu diễn trong một lễ hội âm nhạc sôi động, nhưng chính sự khác biệt đó mới khiến phần tiết mục của Đặng Hiểu Văn và Minh Nhạc Y trở nên nổi bật nhất. “Quoa, không ngờ hai người này lại đẹp đôi như vậy, thật đáng tiếc khi Lộ Lộ có bạn trai mất rồi!” Huyền Trang lắc đầu cảm thán, cực kì vui vẻ khi được đứng gần sân khấu xem Lộ Lộ biểu diễn, đúng là có quan hệ có khác. Mấy tấm vé hàng đầu này không phải người nào cũng mua được, phải canh chừng từ mấy tháng trước ngày bán vé thì may ra chiếm được một tấm.”Chính xác, nhưng cũng tội nghiệp anh họ của tớ quá!” San San liếc nhìn sang căn phòng ghế hạng vip SS, hình như Quan Thượng Phong ngồi xem từ đó, đúng là làm tổng giám đốc Xatamy có khác, được hưởng đặc quyền hơn người. Xem ra anh họ vẫn chưa chịu từ bỏ. Bộ váy đó... nó là quà sinh nhật mà Mạc Quân Nguyệt đã tặng cho Phan Lộ Lộ. Mạc Quân Nguyệt sững sờ nhìn chằm chằm bóng dáng đỏ rực trên sân khấu, không ai có thể hiểu nổi cảm xúc của hắn lúc này. Cô ấy... mặc chiếc váy do hắn dồn tâm huyết làm ra, còn dùng nó để biểu diễn trên sân khấu lớn. Đây là mộng sao? Lộ Lộ, tại sao em lại gian xảo tới như vậy? Một lần nữa thắp lên hi vọng của anh, trân trọng và công nhận tình cảm của anh. Chẳng lẽ... em lại muốn một lần nữa dằn vặt anh thống khổ vì tình yêu không thể hồi đáp để trừng phạt tội lỗi anh đã gây ra? Thiếu nữ cất lên âm thanh tinh linh hỏa diệm, rõ ràng đang tồn tại ở nơi đây, lại khiến người khác cảm thấy xa vời không nắm bắt được, tựa như một hư ảnh xuất hiện trong khoảng khắc nhất thời. • • “Làm tốt lắm, hai người đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.” những người công tác viên trong Thủy Cung vui vẻ chúc mừng Lộ Lộ và Đặng Hiểu Văn, không phải ai cũng có thể tạo ra một buổi biểu diễn hoàn hảo trong khi phải tăng tốc chạy đua với thời gian. “Không có gì, được biểu diễn ở đây là may mắn của tôi!” Lộ Lộ khách sáo mỉm cười, trong lòng mừng rỡ không thôi. Lựa chọn một bài nhạc buồn không sai lầm tí nào, vì thời gian quá ngắn nên bọn họ không thể học thuộc lời bài hát lẫn vũ đạo được, đúng là bình chữa cháy hiệu quả vô cùng, còn dành được uy tín đối với nhiều nhà tài trợ nữa. Công ty Caret của ba Lộ Lộ sau này chắc chắn sẽ thăng hoa!!! Lộ Lộ mặt cười tươi như hoa tinh thần phấn chấn bước tới phòng thay đồ, tấm gương trang điểm ngoại cỡ phản chiếu dung mạo yêu diễm của Phan Lộ Lộ. Cô phải công nhận, gương mặt này rất phù hợp với phong cách quyến rũ, gợi cảm, tuy vòng 1 không được nở nang lắm nhưng vẫn có sức hút hẳn hoi, đúng là tác giả khá chiếu cố ngoại hình của nữ phụ. Cạch! Nhìn thấy cánh cửa mở ra, Lộ Lộ kinh ngạc nói “Phòng này có người rồi!” Bỗng nhiên cửa phòng mở toang ra, một bóng đen bất thình lình xông tới đằng sau lưng Lộ Lộ, nhưng cô nhìn thấy rất rõ bộ dạng của bóng đen kia thông qua tấm gương. “Ngộ Ái?” Lộ Lộ hoảng hốt xoay người, nhưng không thể nhanh bằng thứ gì đó lóe sáng lao tới. Phập! Eo Lộ Lộ truyền lên cảm giác đau đớn, cơ thể run rẩy ngã ngửa trên mặt đất. Cô sợ hãi nhìn con dao sắc nhọn đâm vào người, máu tươi không ngừng chảy ra lênh láng ngày càng nhiều. Ngộ Ái đã quyết tâm giết bằng được Phan Lộ Lộ, nhưng khi thật sự giết người thì tay chân run rẩy, mặt mày tái nhợt vụt chạy ra bên ngoài. Màu đỏ của máu thấm vào chiếc váy càng thêm rực rỡ, yêu diễm như sinh mệnh đẹp đẽ bừng lên rồi vụt tắt. Lộ Lộ cố gắng nhặt điện thoại rồi gọi người tới giúp, hàng nước mắt chảy trên gò má trắng bệch. Cô phải chết ở nơi này sao? Ba mẹ... San San... Du Lãng Tuân... • • • Lời bài hát này mình kiếm trên youtube, cảm thấy cực kì phù hợp với tâm trạng của các nam chủ nên đưa vào truyện luôn, chỉ đổi xưng hô thôi.