Ding... dang... Lộ Lộ quay đầu nhìn thứ vừa rơi xuống, hình như đây là quà sinh nhật của Trịnh Ngọc Bình. Cô cũng không biết tại sao Trịnh Ngọc Bình lại tặng cho cô một chìa khóa, có cả địa chỉ của nơi nào đó ở ngoại thành. "Khi nào rảnh thì tới xem thử vậy..." Lộ Lộ bỏ chìa khóa vào balô, nhanh chóng tẩy trang rồi chui vào chăn ngủ. Hôm nay thật sự là một ngày vất vả! Lộ Lộ không biết rằng, bản thân đã vô thức tiếp nhận thân phận này, không còn sự áy náy cùng cô đơn trước thành phố xa lạ, có lẽ vì người bạn thân cũng là người yêu cũ của Minh Nhạc Y đã ở bên cạnh cô chăng? Buổi tối hôm đó, Lộ Lộ vì ngủ trễ mà mắt hiện lên vẻ buồn ngủ, quầng thâm mắt dưới mi chẳng khác nào gấu trúc. Cô dụi dụi mắt, lảo đảo vệ sinh cá nhân cùng thay quần áo đi xuống ăn sáng. "Hôm nay Lộ Lộ ăn mặc thật đẹp nha! Không biết có chuyện lạ gì đây?" Hoàng Bảo Lan ánh mắt giảo hoạt nhìn Lộ Lộ, đôi mắt sáng rực lên khiến cô nghẹn họng trân trối. "Ưm... hôm nay mẹ kêu bác tài xế đừng chở con tới trường... con đi chung với bạn." Lộ Lộ chột dạ lắp bắp nói, hiện tại để cho Du Lãng Tuân gặp ba mẹ cô vẫn còn quá sớm. "Được rồi, đừng xao lãng việc học hành và công việc là được." Phan Cảnh Liêm nhàn nhạt nói một câu khiến Lộ Lộ như vớt được phao cứu hộ. Cuối cùng cũng không bị truy cứu nữa rồi! "Con nhớ rồi." Lộ Lộ mỉm cười, bình thản ăn phần bữa sáng còn lại. Phan Cảnh Liêm cúi đầu để tờ báo che khuất biểu cảm trên mặt, hết nhìn Hoàng Bảo Lan lại nhìn Lộ Lộ, thở dài nặng nề không biết đang suy nghĩ thứ gì. "Sao vậy? Trên công ty có việc gì sao?"  Hoàng Bảo Lan ân cần hỏi. "Không có gì, anh chỉ đang suy nghĩ vớ vẩn thôi." Phan Cảnh Liêm nhấp ngụm cà phê, ăn hết bữa sáng của bản thân. "Con ăn xong rồi." Lộ Lộ uống nước ực ực vài cái nói, bộ dạng hứng khởi nhanh chóng chạy ra ngoài, so với những ngày bình thường thì năng động hơn hẳn. Lộ Lộ bước ra, đập vào mắt là một chiếc xe mui trần đời mới đầy mùi tiền, hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài trang trọng, điềm tĩnh của Du Lãng Tuân, nhưng màu đen như ngọc thạch mê hoặc nhưng không kém phần tao nhã, trong lòng cảm thấy xa lạ, người của những kí ức hoài niệm kia đã không còn. Tựa như bao nhiêu tổn thương cùng hạnh phúc đều bị xóa sạch, chỉ còn một trang sách mới trong tương lai. Ngón tay vô thức sờ vào chiếc nhẫn lục ngọc mát lạnh, nhiệt độ truyền đến tay Lộ Lộ khiến cô nhận ra mình không mơ. Học hành, gia đình, bạn bè,... hôn phu. Mọi thứ quá tốt đẹp đến nỗi chỉ có thể xảy ra trong giấc mộng. Cô chỉ lo sợ một ngày nào đó những thứ này lại tan vỡ đi vào hư không, chỉ còn là một mảnh kí ức lưu luyến... "Tiểu Y?" Du Lãng Tuân lo lắng nhìn gương mặt đang mê man của Lộ Lộ, lúc bên cạnh cô trước đây, cô hiếm khi có biểu cảm này, ngoại trừ lần cuối cùng bọn họ gặp nhau."Không có gì." Lộ Lộ nở nụ cười trấn an, tự mình yên vị ngồi trong ghế xe. "Khi nào anh sẽ gặp ba mẹ em? Chúng ta vẫn chưa chính thức công bố quan hệ đó." Lộ Lộ liếc nhìn Du Lãng Tuân hỏi. "Nếu em không ngại mình là thần tượng thì anh cũng không ngại tới gặp mặt cha mẹ vợ sớm. Anh phải chuẩn bị chu đáo đã, dù sao cũng không giống như trước đây." Du Lãng Tuân ánh mắt lóe lóe ánh sáng. "Phải rồi." Lộ Lộ cười khổ, cô hiểu Du Lãng Tuân muốn nói đến chuyện quá khứ của bọn họ. Gia đình hai bên đều không quan tâm đến bọn họ, dù họ có hẹn hò hay tới mức làm tiệc cưới, họ cũng sẽ không tới tham dự. Nghĩ tới kiếp trước và kkếp này, thật sự khác biệt quá lớn... "Em cũng không có nhiều tham vọng muốn nổi tiếng, càng nổi tiếng càng bị soi mói nhiều hơn thôi, chỉ cần có người nghe nhạc của em là được." Lộ Lộ thở dài như trút được một gánh nặng, Du Lãng Tuân tới thế giới này, tự nhiên cô cũng không dùng bận rộn để lấp đầy sự cô đơn của bản thân. Đương nhổn Lộ Lộ sẽ không bao giờ nói lí do này với hắn. Khoảng thời gian tiếp theo cả hai cũng không nói gì nhiều, chỉ cùng nhau hưởng thụ không gian yên bình mà ấm áp này, đồng điệu như một nốt nhạc trầm lắng đọng. "Hẹn gặp lại." Lộ Lộ trước đi tới cổng bỏ lại một câu liền chạy đi mất bóng. Đôi mắt tràn đầy kinh ngạc của Du Lãng Tuân nhìn bóng dáng hối hả đó, bất giác nở nụ cười ấm áp, Minh Nhạc Y vẫn mãi mãi là Minh Nhạc Y mà hắn yêu trước đây. "Tiểu Y, anh sẽ không làm em khóc một lần nào nữa." Lộ Lộ vỗ vỗ trán mình, thật xấu hổ chết đi được, đã qua giai đoạn hoài xuân rồi mà cô chỉ nói một câu đã chịu không được. Quá mất mặt cho bộ dạng mỹ nữ của Phan Lộ Lộ gần chết!!! "Lộ Lộ!!!!!!!" San San chạy từ xa vồ tới Lộ Lộ, sức nặng của San San mém đè cô ngã ngửa, đây rõ ràng là cố tình! "Không ngờ cậu không đi học chung với tớ mà lại đi chung với nam nhân a. Từ trên lầu xa quá nên tớ không thấy rõ, nhưng nhìn xe hơi cũng biết không phải dạng vừa rồi. Nói thật mau, cậu có gian tình từ khi nào? Hắn ta là ai hả? Cậu dám mê trai bỏ người bạn này sao?" Lộ Lộ bị hỏi dồn dập mà đầu óc choáng váng, San San có cần kích động như vậy không? Khi cô được cầu hôn còn chưa... quá khích như vậy. "Bình tĩnh, tớ sẽ thành thật khai báo, cứ đến lớp trước đã. Chuyện này thật ra mới xảy ra hôm qua thôi." Lộ Lộ chỉnh lại cổ áo đen mặt nhìn San San. "Hừ, coi như cậu thức thời. Từ A đến Z cũng không được sót chỗ nào đó." ... "Woaaaa! Cậu không nói giỡn chứ? Đơn giản như vậy thôi sao? Cậu chỉ mới quen trên mạng đã đồng ý... kết hôn?" San San thất thố la lên, khựng lại nhìn xung quanh, mọi người đều đang nhìn mình liền giảm âm tiết kịp lúc. Lộ Lộ thở phào, cô vẫn chưa muốn khoe khoang cho khắp bàn dân thiên hạ đâu. "Là đính hôn, hiện tại còn sớm để lập gia đình lắm." "Cậu còn cố gắng bào chữa cái gì? Sao cậu lại dễ dãi như vậy? Chỉ mới gặp một lần thì làm sao biết bản chất thật của hắn ta." Lộ Lộ nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu, cô không thể nói là đã quen biết Du Lãng Tuân từ trước được, nhưng cô không San San nói bản thân là người dễ dãi trong chuyện tình cảm. Nghe kiểu nào cũng giống Mạc Quân Nguyệt nói cô là nữ nhân lẳng lơ. "Nếu không hợp thì bỏ thôi, chỉ là một chiếc nhẫn thôi, tớ sẽ biết chừng mực nên cậu đừng lo." San San vẫn có chút lo lắng cùng tiếc hận, thở dài nói "Cậu xinh đẹp tài giỏi như vậy lo gì không có người theo đuổi, nhanh như vậy liền trở thành hoa đã có chủ." Lộ Lộ nghĩ thầm, tớ chính là không muốn bị người khác theo đuổi đó. Người khác mà cô nói không ai khác chính là mấy nam chủ kia, cô cũng không phải tiểu bạch kiểm hay não tàn mà nhìn không ra tình ý được dành cho mình. Dù là do Lộ Lộ ảo tưởng hay là sự thật, mọi chuyện nên kết thúc nhanh chóng. Cô không muốn cứ dây dưa người này lại mờ ám với người khác, trở thành nữ phụ xuyên không trong bộ truyện nữ phụ truyền kì đảo ngược vận mệnh đâu. Du Lãng Tuân chính là người mà cô muốn ở bên cạnh.