suy đi nghĩ lại nhiều lần , vẫn nghĩ không thấu , Tiền Thế Kiệt gác sang 1 bên không thèm suy nghĩ nữa . chuyện gì tới rồi sẽ tới thôi , anh ta chỉ mong sao mau chóng có thể đi tới đại lục Aden để cứu mẹ mình . còn cứu bằng cách nào ư ? ngay cả anh ta cũng nghĩ không ra . chỉ còn cách cầu nguyện với ả nữ thần ánh sáng thối tha đó , nếu như ả phán rằng mình là niềm hy vọng có thể ngăn cản sự phục sinh của ma thần , vậy thì chắc chắn sau này thực lực của mình sẽ lớn mạnh tới nỗi có thể đánh bại ma tộc , chỉ mong sao lời tiên đoán của ả sẽ thành hiện thực . tới lúc đó mình sẽ đủ sức mạnh để đánh bại lũ ma tộc để giải cứu ẹ mình . còn tộc người của đại lục Aden ư , mặc kệ họ chứ , sau khi cứu được người thì mình sẽ chuồn về thế giới này ngay lập tức . còn bọn chúng đánh sống đánh chết cũng chẳng liên quan gì tới mình cả . mang theo suy nghĩ lạc quan đó , anh ta đã dốc hết toàn bộ tâm sức vào việc luyện tập kiếm thuật , chỉ mong có thể tiến bộ 1 cách nhanh chóng . (nhưng thực lực có thể tiến bộ tới đâu thì không biết , lúc này anh ta không còn tâm trí để suy nghĩ điều đó nữa)