1 tiếng rên nhỏ phát ra từ miệng của Isbel . chỉ thấy cơ thể của cô ta từ từ mềm xuống , đôi mắt nhắm chặt lại . Tiền Thế Kiệt vội vã dùng tay ôm lấy không để cô ta té ngã xuống đất . sau đó cõng Isbel tới bên chiếc ghế dài , thả cô ta nằm xuống , đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào cô ta hồi lâu , sau đó lắc đầu thở dài 1 tiếng , quay người lại định bỏ đi . Vừa mới quay đầu lại , bỗng nhiên nhìn thấy lão Pole đứng ngay ở hành lang từ lúc nào . chỉ thấy lão mang theo vẻ mặt cười mà không giống cười nhìn chằm chằm vào anh ta . Tiền Thế Kiệt cũng gượng cười nhún vai 1 cái . mở miệng nói : “ ông đứng ở đó lâu lắm rồi hả ?” ” ồ , mới nay thôi . vừa kịp xem đoạn cảnh cảm động của các cậu .” lão nhún nhún vai , từ từ bước tới trước mặt Tiền Thế Kiệt . lại khẽ liếc nhìn Isbel 1 cái , cười lạnh nói : “ e rằng sau khi nó tỉnh lại sẽ nổi điên lên à xem .” Tiền Thế Kiệt lắc đầu thở dài : “ không còn cách nào khác , cháu không muốn cô ta nhấn thân vào nơi nguy hiểm , nếu như ……” sau 1 hồi do dự , Tiền Thế Kiệt hít sâu 1 hơi vào người , nghiêm giọng nói : “ cám ơn ông đã giúp đỡ và chiếu cố cháu bấy lâu nay , nếu như có mạng quay trở về , cháu nhất định sẽ đền đáp lại ơn nghĩa của ông và cụ Gongro . ngoài ra , sau khi Isbel tỉnh lại , ông hãy tìm cách giữ cô ấy lại , đừng để cô ấy chạy tới khu rừng băng phong , được chứ ?” lão Pole nhìn chằm chằm vào Tiền Thế Kiệt , sau đó thở dài 1 tiếng ,dùng tay vỗ nhẹ lên vai của anh ta, nhẹ nhẹ nói : “ ta hiểu rồi !” . sau đó từ trong lòng lấy ra 1 tấm vải đưa cho Tiền Thế Kiệt , nhạt nhạt nói : “ đây là tấm bản đồ của khu rừng băng phong , cậu hãy cầm lấy mà sử dụng , nhớ phải cẩn thận đấy !” Tiền Thế Kiệt bước lùi về phía sau vài bước, cúi người chào lão Pole 1 cái . sau đó quay người bước ra khỏi nhà . Nhìn thấy bóng lưng của Tiền Thế Kiệt từ từ khuất đi sau cánh cửa , lão Pole lại thở dài lắc đầu 1 tiếng , vừa quay đầu lại , nhìn thấy trong hành lang có 1 bóng người đang dùng tay che miệng lại , toàn thân run rảy , dường như đang khóc thì phải ……