Chương 32 : bộ giáp của thiên thần Khi vừa quay trở về tới cửa tiệm của lão Pole , chỉ thấy lão đang ngồi rung đùi và nhâm nhi ly trà , đó gần như là công việc duy nhất trong ngày của lão . Vừa nhìn thấy Tiền Thế Kiệt và Isbel trở về , khuôn mặt của lão lập tức trầm xuống , dường như còn đang rất tức giận về việc Isbel đã đốt cháy 2 cây nhân sâm ngàn năm của lão thành than thì phải . Nhìn thấy vẻ mặt của lão vẫn còn bực bội, Isbel có chút thấp thỏm không yên . vội vã chạy tới bên cạnh lão , vòng tay khoác vào khuỷ tay của lão , dùng 1 giọng nói vô cùng dịu dàng nói : “ thôi mà chú , làm gì mà giận dai thế , cháu đâu phải là cố ý đâu chứ . đừng có giận cháu nữa mà !” lão Pole chỉ hừ mạnh 1 tiếng ,không nói thêm gì nữa . Isbel dùng đủ mọi lời lẽ ngọt ngào để dỗ dành lão Pole , nhưng rốt cuộc lão vẫn không động lòng . Tiền Thế Kiệt đứng ở 1 bên nhìn thấy điều đó , khẽ lắc đầu thở dài . bỗng nhiên , trong đầu anh ta chớp qua 1 sáng kiến “ độc đáo” . Chỉ thấy trên mặt anh ta mang theo 1 nụ cười ranh ma , mỉn cười nói với Isbel :” Isbel à , nếu như muốn chú Pole bớt giận , chỉ còn 1 cách .” Isbel vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nói : “ cách gì thế ?” lão Pole cũng có chút tò mò , muốn biết thằng nhóc này có cách gì dập tắt cơn giận dữ của mình . Trong đôi mắt của Tiền Thế Kiệt nhấp nháy 1 tia sáng tinh ma , cười nói : “ là thế này , chú Pole từng nói tôi rằng ông ta rất thích ăn những món ăn do cô nấu , mỗi khi được thưởng thức tài nấu nướng của cô , mọi bực bội phiền muộn trong lòng của ông ta sẽ lập tức tan biến theo chiều gió . cho nên , nếu như cô muốn chú Pole không giận nữa , thay vì dùng lời lẽ dỗ dành , tốt nhất là đích thân vào bếp nấu 1 món cà ri gà “ đặc biệt” cho ông ấy ăn , bảo đảm ông ấy ăn xong sẽ lập tức hết giận cô ngay thôi .” Nghe xong lời nói của Tiền Thế Kiệt , cả Isbel và Pole đều sửng người . được 1 hồi , Isbel nhảy cẫng lên vì vui mừng , cười 1 cách rạng rỡ : “ thì ra là thế ! không ngờ chú lại thích món cà ri của cháu như vậy . được thôi , chú muốn gì cháu cũng chìu hết đó , để cháu đi chợ mua vật liệu về nấu 1 món cà ri đặc biệt cho chú ăn nhé , ăn xong nhớ đừng giận cháu nữa nhen!” Pole đã hoàn toàn biến sắc , có chút cười khóc không được , không ngừng phóng những ánh mắt giết người về phía Tiền Thế Kiệt . Tiền Thế Kiệt giả vờ như không nhìn thấy gì cả , đã vậy còn bổ sung thêm 1 câu : “ chỉ là món cà ri gà thôi chắc chưa đủ đâu , cô phải thi triễn hết toàn bộ tài năng của mình , nấu tất cả những món sở trường của mình để mời chú Pole ăn . bảo đảm khi ăn xong chú Pole không những không giận cô nữa , đôi khi tâm trạng vui vẻ lên , còn tặng thêm cho cô 1 bộ áo giáp quý nữa đấy !” nghe nói tới từ “ tặng bộ áo giáp quý” , đôi mắt của Isbel đã tràn đầy những ngôi sao nhỏ , vẻ mặt vô cùng hăm hở , vội vã vừa đẩy người Pole vừa vui mừng nói : “ có thật không chú ?? hoan hô , cháu cám ơn chú trước nhé ! hãy đợi đấy , để cháu đi chợ mua vật liệu về rồi sẽ nấu tất cả những món sở trường của cháu cho 1 mình chú ăn thôi , tuyệt đối không làm chú phải thất vọng đâu , hi hi !!” khi nghe tới từ “ nấu hết những món sở trường cho 1 mình chú ăn” khuôn mặt của lão Pole đã nhăn như con khỉ , tới khi từ “ tuyệt đối không làm chú phải thất vọng”được thót ra từ trong miệng của Isbel , lão Pole đã hoàn toàn sụp đổ . chỉ thấy Isbel vô cùng hăm hở chuẩn bị chạy đi mua vật liệu nấu ăn . lão Pole hối hả chạy tới kéo lấy cô ta ,dùng khuôn mặt muốn chân thành bao nhiêu có bấy nhiêu , gượng cười nói : “ này này , đừng cháu . ta …. Ta không giận cháu nữa đâu . thật đấy ! ta không dám giận cháu nữa đâu . thực ra hôm nay ta đang đau bụng , nên chắc không có tâm trạng để thưởng thức những món ăn “ ngon tuyệt” của cháu đâu . để khi khác cháu nhé !” tròng mắt của Isbel quay tròn , mỉn cười nói : “ vậy còn bộ giáp quý ???”