Thần Trộm Ngốc Phi
Chương 13 : Có dám đánh cuộc với ta không?
Dịch giả: meomoon86
Chỉ một cái nhìn kia của Mạc Cửu Khanh cũng khiến cả người Mạc Uyển Uyển đều cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo giống như bị rơi xuống ngàn mảnh băng vụn.
Chuyện này… rõ ràng mọi chuyện đều nằm trong tay các nàng, nhưng vì sao nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào là lạ chứ.
Cảm giác quái dị này làm lòng Mạc Uyển Uyển không thấy thoải mái, nhưng nàng cũng không tìm thấy nguyên nhân, vì vậy nàng chỉ có thể im lặng theo dõi diễn biến tiếp theo.
"Ngươi! Ngươi không để cho người soát, như vậy chỉ có thể nói trong lòng ngươi rõ ràng có quỷ! Nếu ngươi chính là kẻ trộm ngọc bội của ta, vậy mau trả lại cho ta ngay, ta sẽ không bảo người lục soát người ngươi nữa!” Vương Tử Thiến tuy rằng rất sợ ánh mắt của Mạc Cửu Khanh, nhưng nàng vẫn cắn răng nói.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe thấy lời nói của Vương Tử Thiến thì lạnh lùng liếc xéo nàng, nói: "Vậy chúng ta đánh cuộc đi, ta sẽ dùng biện pháp của ta để tìm ra ngọc bội của cô nương, nếu như ta tìm được nó, cô nương chỉ cần đứng trước mặt dân chúng trăm họ ở Đế đô Linh Nam nói lời xin lỗi ta thôi, nếu như ta không tìm được nó, vậy thì sẽ để cô nương tùy ý xử trí!”
Vương Tử Thiến vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói thì tức thì cảm thấy hưng phấn, dù sao các nàng đều rất rõ ràng ngọc bội đang ở trên người của người nào, còn sợ sẽ đánh cuộc thua sao.
"Đánh cuộc thì đánh cuộc! Nếu ngọc bội ở trên người ngươi, ngươi chuẩn bị chờ thân bại danh liệt đi!" Vương Tử Thiến cũng không nhìn Mạc Uyển Uyển mà trực tiếp đáp lời.
"Mạc cô nương có chuyện gì phân phó?" Lão quản sự Chiết Tử viện cung kính nhìn Mạc Cửu Khanh, nói.
Mạc Cửu Khanh nhìn quản sự tự mình tới, trong mắt chợt lóe lưu quang, nói: “Làm phiền tìm giúp ta một con chó nhỏ.”
Lão quản sự vừa nghe thì có chút nghi ngờ nhưng ông cũng không dám trì hoãn, dù sao chủ tử cũng đã giao phó mình trợ giúp Mạc cô nương này.
"Lại nói, này Đại thiếu gia, ta nhìn đích nữ phủ tướng quân kia hình như đã biết có người giúp đỡ nàng rồi nhé. Thật sự là một cô gái nhạy bén nhé.” Lan Niệm nhìn nam tử ở phía sau, hài hước nói.
Nam tử vừa nghe Lan Niệm nói thì hơi sửng sờ, sau đó hắn mới phát hiện mình làm chuyện gì.
Chẳng biết tại sao, nhìn nàng tứ cố vô thân nhưng nhìn bóng dáng bướng bỉnh lạnh lùng lúc đó lại khiến hắn nổi lên ý định trợ giúp nàng.
Mười tám năm qua, hắn chưa từng có cảm giác này, đây là lần đầu tiên khiến hắn có cảm giác này nên hắn mới không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Không lâu sau đó, người quản sự dẫn theo một con chó nhỏ quay trở lại, con chó nhỏ có vẻ sợ người lạ nhưng khi vừa nhìn thấy Mạc Cửu Khanh thì lật đật chạy tới.
Mạc Cửu Khanh thấy vậy, liền ngồi xổm người xuống vuốt ve con chó nhỏ, ngay sau đó lại vỗ vỗ đầu của nó và đút cho nó hai miếng thịt mà Tử Tô đã sớm chuẩn bị xong.
Chú chó nhỏ càng thêm vui vẻ, nó chạy vòng qua chạy lại bên người Mạc Cửu Khanh.
Mạc Cửu Khanh thấy vậy thì dẫn theo chú chó nhỏ tới bên người Vương Tử Thiến.
"Mạc Cửu Khanh ta cho ngươi biết, ngươi đừng có giở trò bịp bợm. Nếu ngọc bội của ta có bị sơ xuất gì thì ngươi chờ mà xong đời đi.” Vương Tử Thiến nhìn động tác của Mạc Cửu Khanh thì có chút nghi ngờ ở trong lòng, nhưng nàng ta cũng không dám nhiều lời sợ bị lộ tẩy.
"Im miệng." Mạc Cửu Khanh ngẩng đầu và lạnh lùng nhìn Vương Tử Thiến nói.
Vương Tử Thiến chấn động nên thực sự không dám nói thêm gì nữa khi nhìn thấy ánh mắt của Mạc Cửu Khanh, Vương Tử Thiến nhìn Mạc Cửu Khanh tùy tiện cắt một mảnh vạt áo trên người nàng, đặt nó lên lỗ mũi nhỏ của con chó để con chó ngửi ngửi rồi lại tiện tay đút cho con chó nhỏ hai miếng thịt.
Con chó nhỏ hưng phấn xoay vòng tròn, Mạc Cửu Khanh vỗ vỗ đầu của con chó nhỏ, sau đó quơ quơ mảnh vạt áo để cho con chó nhỏ bắt đầu tìm kiếm toàn bộ Chiết Tử viện.
Thấy một loạt động tác của Mạc Cửu Khanh, Mạc Uyển Uyển không khỏi cười lạnh một tiếng, mặc dù nàng rất giật mình vì sao Mạc Cửu Khanh lại có thể thuần phục được con chó này, nhưng vô luận quá trình như thế nào thì Mạc Cửu Khanh cũng sẽ bị thân bại danh liệt!
Con chó nhỏ xuyên qua đám người, càng lúc càng rút ngắn phạm vi nhỏ hơn, bây giờ thì đang lởn vởn xung quanh nhóm người Mạc Cửu Khanh và Vương Tử Thiến.
Lúc Vương Tử Thiến và Mạc Uyển Uyển nhìn thấy con chó nhỏ lởn vởn bên người Mạc Cửu Khanh thì không hẹn hai mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự hưng phấn bên trong mắt đối phương.
Cũng ngay lúc này, con chó nhỏ dừng chân bên Mạc Cửu Khanh và ngẩng đầu lên nhìn Mạc Cửu Khanh, kêu:
"Ẳng!"
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
40 chương
66 chương
56 chương
130 chương
48 chương
78 chương