Thần Tọa
Chương 7
- Tiểu thư anh minh, mấy lão nô chúng ta lại sai sót. Như vậy liền chiếu theo ý định của tiểu thư mà làm đi.
Năm bà lão trao đổi ánh mắt một phen:
- Có điều, giao dịch cùng với Nhị trưởng lão Mạnh Quân còn phải hoàn thành. Hơn nữa, vì danh tiếng của tiểu thư, tiểu tử này cũng không thể lưu lại.
- Đó là lẽ đương nhiên. Chờ lấy được món đồ ta muốn thì trực tiếp phá Khí Hải của hắn rồi ném ra ngoài cửa. Ta đã bàn xong xuôi cùng Mạnh Quân. Ngày mai hội nghị trưởng lão sẽ trục xuất hắn ra khỏi tông phái. Tiểu tử này làm mất thanh danh của ta, mặc dù là chúng ta xếp đặt, nhưng cũng vẫn không lưu hắn được. Sau chuyện, ta sẽ tự mình trút xuống đầu của hắn, kết thúc chuyện này!
Long Đan Ni mặc dù xinh đẹp như tiên, nhưng nói ra như thế cũng là âm hiểm quyết đoán, không chút lưu tình.
Long Đan Ni phất phất tay, hộ vệ đứng ở cửa hiểu ý liền lên tiếng trả lời báo ra bên ngoài....
Đối với chuyện phát sinh trong đại sảnh, Lâm Hi hiện tại là một mực không biết. Cũng không biết, Thánh Nữ của Liệt Dương Tông lại có chủ ý đánh lên đầu của hắn.
- Vào đi thôi. Thánh Nữ chờ ngươi ở bên trong.
Hộ vệ nhanh chóng quay ra, nét mặt bình tĩnh không nhìn ra vẻ khác lạ gì.
Lâm Hi gật đầu, cũng không nói gì. Theo sau hộ vệ đi tới.
Xuyên qua tầng tầng màn che trong đại sảnh, Lâm Hi lập tức thấy hai nha hoàn thanh tú đang bóp vai cho một người thiếu nữ tuyệt sắc nằm trên ghế. Hai bên là vài bà lão thần sắc nham hiểm.
Mặc dù trong lòng sớm đã có thành kiến đối với Thánh Nữ Liệt Dương Tông này, nhưng Lâm Hi không thừa nhận cũng không được. Xác thật là nàng có dư vốn liếng để câu hồn nhiếp phách.
- Lâm Hi của Ngũ Lôi Phái, tham kiến Thánh Nữ.
Lâm Hi lấy lại bình tĩnh, lập tức bước lên phía trước.
- Để đồ xuống, rồi ngươi có khả năng đi.
Long Đan Ni vươn ngón tay ngọc, gõ gõ vài cái lên chiếc bàn gỗ đàn hương ở trước người. Ra hiệu cho Lâm Hi để đồ xuống. Mặc dù là đang nằm một cách biếng nhác, nhưng mà vẻ mặt kiêu căng, ánh mắt nhìn Lâm Hi cũng là cao cao tại thượng, phảng phất như nàng đang đứng nói chuyện với con kiến.
Lâm Hi cũng không ngờ rằng, Long Đan Ni liền vào thẳng chủ đề nhanh như vậy. Mặc dù rất không thích vẻ mặt cao ngạo thế này của Long Đan Ni, nhưng mà Lâm Hi vẫn nhanh chóng đáp:
- Đồ có khả năng giao, nhưng mà trước đó, ta hy vọng ngươi có thể đồng ý một điều kiện với ta.
Lời vừa nói ra, cả phòng đều kinh ngạc, hoàn toàn tĩnh lặng.
Mấy bà lão vốn là hai mắt lim dim, giống như nửa thức nửa ngủ. Nhưng khi nghe câu nói như thế thì đều mở mắt ra. Vẻ mặt chế nhạo, phảng phất như đang nhìn một con mồi không biết sống chết nào đó.
Long Đan Ni cũng hơi ngớ ra, nhưng lập tức phản ứng lại mà cười rộ rồi nói:
- Hừ! Cái đồ như con kiến hôi. Ngươi cũng không chịu nhìn xem mình có thân phận gì, lại dám đưa ra điều kiện với ta! Lý ma ma, Quế ma ma, đánh gãy hai chân hắn cho ta. Lục soát lấy ra đồ trên người hắn, sau đó ném ra ngoài.Ý đồ của Long Đan Ni trong lúc đó là phế đi hai chân của Lâm Hi.
- Tiểu tử, ngươi đây chính là tự tìm tử lộ!
Hai bà lão tóc bạc da mồi hiểu ý, nham hiểm cười một tiếng rồi đi lên trước. Hai bàn tay như cái kìm sắt đang nắm chặt lại kêu khục khục làm cho người khác sởn gai ốc.
- Yêu nữ này, thủ đoạn thật ác độc!
Trong mắt Lâm Hi thoáng hiện lên một vẻ giận dữ. Thiếu nữ trước mắt mặc dù có được dung mạo quốc sắc thiên hương, cũng là nữ nhân rắn rết không hơn không kém.
- Chờ một chút!
Lâm Hi lập tức bước lên phía trước một bước, cao giọng quát:
- Được, ta nguyện ý giao đồ ra. Có điều, ta hy vọng có thể tự tay giao cho ngươi, để tỏ thành ý!
Long Đan Ni ánh mắt lóe lên, phất phất tay, nói đầy khinh miệt:
- Kẻ thức thời là tuấn kiệt, cuối cùng thì ngươi cũng học được thông minh,lui ra!
Hai bà lão âm hiểm cười một tiếng, lại lui trở về.
Lâm Hi bước tới phía trước, ánh mắt lóe lên, trong đầu hiện ra rất nhiều ý nghĩ. Nhưng bước chân của hắn cũng vẫn bình tĩnh, cũng không có một chút suy nghĩ bối rối nào.
Chỉ trong mấy hô hấp, Lâm Hi đã đi đến trước mặt Thánh Nữ Liệt Dương Tông. Hắn thò tay vào trong ngực như thể chuẩn bị giao ra món đồ đang cất ở đó. Lúc này, Long Đan Ni cũng không ngăn được ánh mắt chợt sáng lên. Nàng vẫy tay cho thị nữ hai bên lui ra, chuẩn bị tiếp nhận món đồ trong tay Lâm Hi.
- Ta nói đến điều kiện, ngươi thật sự không chuẩn bị suy nghĩ qua một lượt?
Tay phải của Lâm Hi đột nhiên dừng lại, hắn nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trước người mà nói với vẻ mặt ngiêm túc. Trong mũi hắn, mơ hồ có những đợt mùi hương cám dỗ truyền đến, nhưng lúc này Lâm Hi không hề có chút xíu suy nghĩ lăn tăn nào nữa.
- Ta đã nói rồi, ngươi chưa có đủ tư cách nói đến điều kiện với ta.
Gương mặt Long Đan Ni giá lạnh như sương, ý định giết người ẩn lộ.
Tên tiểu tử này rất không thức thời chút nào!
Trong lòng Lâm Hi thở dài một tiếng, hắn biết chuyện này không thể thay đổi được gì nữa. Tâm niệm vừa chuyển, hắn dứt khoát để lộ bộ mặt thật mà không thèm che dấu thêm. Thân hình chợt động, khí thế toàn thân liên tiếp tăng lên dường như có thể đạt đến địa vị ngang hàng cùng Thánh Nữ Liệt Dương Tông. Hoàn toàn ngang vai ngang vế, nào đâu còn có chút xíu vết tích giống như khúm núm nữa!
- Đồ yêu nữ nhà ngươi này, thật sự là tội đáng chết vạn lần. Ngươi đã không biết phân biệt như thế, vậy thì cũng không trách được ta!
Lâm Hi vươn tay nhanh như tia chớp chộp về hướng Long Đan Ni. Hắn ra tay dứt khoát, vẻ mặt quả quyết. So cùng trước đây thì hình như đã trở thành một người khác hẳn.
- Ngươi dám! Muốn chết.
Chuyện xảy ra đột ngột, Long Đan Ni vẻ mặt giá lạnh. Nàng cũng không ngờ rằng, cái đồ phế vật mà mọi người ở Ngũ Lôi Phái đều xem thường này lại dám quật khởi làm khó dễ cho nàng. Phanh!
Long Đan Ni theo bản năng tung ra một quyền, bổ về phía trước. Lúc một quyền này bổ ra, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên, kình khí gào thét mang theo một hương vị hỏa diễm. Trong hư không, thậm chí mơ hồ tụ ra hư ảnh của một ngọn lửa đang cháy bập bùng.
Quyền xuất ngoài ý muốn!
Liệt Dương quyền của Long Đan Ni đã đạt tới cảnh giới cực kỳ uyên thâm.
Tuy nhiên, Long Đan Ni ra tay nhanh, Lâm Hi còn ra tay nhanh hơn. Hai người thì một là vội vàng đánh trả, còn một người là trong lòng đã có tính kế sẵn, cao thấp khác nhau.
Truyện khác cùng thể loại
3237 chương
13 chương
1830 chương
81 chương
89 chương
12 chương