Thần Tọa
Chương 28
Lâm Như Vân vẻ mặt căng thẳng. Bà cầm lấy tay Lâm Hi, hết lời cầu khẩn.
Lúc bà nói ra chuyện này thì kỳ thật cũng đã hối hận. Nếu như Lâm Hi liều lĩnh, muốn chạy đi tìm mẫu thân, bà liền thật sự khó lòng không khỏi tự trách mình! Dẫu có chết cũng không mặt mũi nào đi gặp ca ca dưới mồ.
Trong lòng Lâm Hi cực kì cảm động. Ở trên thế giới này, không hề nghi ngờ rằng người tốt nhất với hắn chính là cô cô trước mặt!
- Cô cô, xin người yên tâm. Chắt nhi sẽ không xúc động. Trước khi đánh bại Mạnh Quân, kế thừa vị trí chưởng môn nhân thì chắt nhi cũng sẽ không đi đâu cả! Hiện tại chắt nhi đã qua mười bảy tuổi, đã phân biệt được rõ ràng việc cần việc gấp, đã biết nên làm cái nào, không nên làm cái gì.
Lâm Hi mỉm cười nói.
Hắn cuộn kĩ lại bức họa mẫu thân rồi cất vào trong ngực. Đối với Lâm Hi mà nói, đây là đồ vật duy nhất hắn nhận được mà có liên quan đến mẫu thân.
- Hi nhi, chắt nhi thật sự đã trưởng thành.
Lâm Như Vân như trút được gánh nặng.
Lâm Hi cười cười, hắn bề ngoài bình tĩnh, thế nhưng trong lòng là bốn bề sóng dậy.
Thách thức của lúc mười tám tuổi, tuy rằng ở trong đại điện hắn nói là việc dễ dàng. Nhưng có đến một nửa những lời này, đều là dùng để an ủi cô cô Lâm Như Vân. Ở sâu trong nội tâm, Lâm Hi cũng không có hoàn toàn nắm chắc.
Tuy nhiên, trên con đường tranh đoạt quyền lực tông phái này, Lâm Hi không có lựa chọn. Coi như không vì chính mình, Lâm Hi cũng phải suy nghĩ cho cô cô của mình.
Một khi đám người Mạnh Quân nắm giữ đại quyền trong tông phái thì chờ đợi cô cô Lâm Như Vân tuyệt đối không là kết cục tốt đẹp gì!
Bà là thân nhân duy nhất của mình ở trên thế giới này. Lâm Hi tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào làm thương tổn đến bà!
- Mẫu thân là nhất định phải đi cứu. Nhưng cô cô, cũng không có thể làm cho bà thất vọng. Chỉ có nắm chắc hiện tại, mới có khả năng nắm giữ tương lai...
Lâm Hi ánh mắt chợt lóe, lập tức liền dẹp đi tất cả tạp niệm trong lòng.
Nắm chắc những gì mình có thể nắm trước mắt, mới là quan trọng nhất.
Chả mấy chốc, có thị nữ đưa lên thức ăn, phi thường thịnh soạn. Lâm Hi đã thật lâu không ăn cơm chung với cô cô. Bữa tiệc này, cả hai cô cháu đều ăn rất vui vẻ.
Đi ra từ điện Minh Vân của cô cô, mặt trời đã ngả về tây, cũng đã là khá muộn.
Trên núi Ngũ Lôi đệ tử đã tản mát đi không ít, nhưng vẫn có rất nhiều người lưu lại. Vừa nhìn thấy Lâm Hi đi ra từ điện Minh Vân, không ít người lập tức sáng mắt lên, vội vàng đứng dậy.
- Ra rồi, ra rồi! Thiếu chưởng môn đã ra rồi! Mọi người mau nhìn a!
- Hô! Thật sự là quá lợi hại! Mới đạt tu vi Tôi Thể Kỳ, lại có khả năng liên tiếp đánh bại Mạnh sư đệ và Vương sư huynh. Rốt cuộc là hắn làm như thế nào mà được!
- Ta thừa nhận ta mắt chó nhìn người thấp, có mắt như mù! Lúc trước ta cho là hôm nay phải phế Thiếu chưởng môn, không nghĩ tới hắn lại có loại bản lĩnh này. Lúc Mạnh trưởng lão đi ra, đều tức đến sắp thổ huyết!
- Trước kia ta còn tưởng rằng hắn là phế vật, không nghĩ tới hắn thâm tàng bất lộ (giấu tài). Có điều, nhìn thân thể của hắn, so với chúng ta cũng không rắn chắc hơn bao nhiêu. Làm thế nào mà hắn có được đại khí lực như vậy?......
Mọi ánh mắt đều nhìn chăm chú vào Lâm Hi đang đi tới, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn và ngạc nhiên. Thật giống như đang nhìn một nhân vật cường đại thần bí nào đó.
Lâm Hi chỉ nhìn lướt qua là biết rõ mọi chuyện xảy ra trong hội nghị trưởng lão đã được lan truyền rộng rãi. Kế hoạch của hắn nhân cơ hội này để xây dựng lại uy tín đã quá thành công.
- Chào Thiếu chưởng môn!
Một tên đệ tử tuổi còn trẻ đi đến gần, bái chào trước mặt Lâm Hi, vẻ mặt phi thường cung kính. Tiếp theo còn có người thứ hai, người thứ ba.
- Chào Thiếu chưởng môn!
- Chào Thiếu chưởng môn!...
Trên núi Ngũ Lôi, những nơi Lâm Hi đi qua. Có không ít đệ tử Ngũ Lôi Phái vội vàng đứng dậy, cung kính chào hỏi, quy cách hoàn toàn là đối với Thiếu chưởng môn đích thực.
Trong mắt Lâm Hi hiện lên những tia sáng như tuyết. Hắn nhìn ra được, những đệ tử này đều đặc biệt đứng ở đây để chờ hắn. Không thể không thừa nhận, khi nhìn thấy những đệ tử trước kia xem thường mình, hiện tại ai nấy đều đi tới rồi chào hỏi hành lễ với mình thì trong lòng Lâm Hi thật là tương đối hưởng thụ. Hắn có loại cảm giác tự hào, toàn thân đều hơi lắc lư.
Lâm Hi trước kia ở bên trong môn phái, lấy đâu ra chuyện được hưởng thụ loại quy cách đãi ngộ thế này. Những người gặp hắn, ai nấy đều là khinh miệt, xem thường. Ngay cả kẻ đưa cơm cũng đều muốn ức hiếp đè đầu hắn.
Làm Thiếu chưởng môn nhiều năm như vậy, Lâm Hi xem như lần đầu tiên đích thực được hưởng thụ quy cách đãi ngộ đối với Thiếu chưởng môn. Không hề nghi ngờ, hành động thị uy của Lâm Hi tại hội nghị trưởng lão đã có hiệu quả vượt xa ngoài sự mong đợi. Mặc dù là các đệ tử trọng yếu về võ đạo hơn xa Lâm Hi, đến lúc nhìn thấy Lâm Hi đi qua thì cũng khẽ gật đầu để tỏ lòng tôn trọng hắn!
Một quyền của Lâm Hi dùng để đánh bại Vương Nhạc Hạc đã làm cho những đệ tử này của Ngũ Lôi Phái đều tự coi đó như chuyện không có khả năng làm được. Đó là một quyền hoàn toàn vượt ra ngoài lẽ thường.
Hiện tại Lâm Hi, mặc dù về cảnh giới võ đạo vẫn còn thấp hơn bọn hắn. Nhưng ở trong mắt những đệ tử trọng yếu này thì đã được bọn họ tăng lên tới địa vị ngang hàng với mình, ít nhất là cũng sẽ không lại khinh thường.
Lâm Hi khẽ gật đầu, xem như chào hỏi với những người này.
- Đây chính là thực tế a!
Trong lòng Lâm Hi âm thầm cảm khái một tiếng.
Qui luật của giới tông phái chính là cá lớn nuốt cá bé, ngươi nhỏ yếu thì tất cả mọi người xem thường ngươi, bắt nạt ngươi; Ngươi lợi hại thì mọi người liền kính sợ ngươi, tôn kính ngươi.
Đây chính là thực tế!
Lâm Hi khẽ hít vào một hơi, cố nén tâm thần. Không hề dừng lại nữa mà lập tức bước nhanh về chỗ ở của chính mình.
- Tiểu tử, thật là uy phong a! Tiếp một quyền của ta thử xem!
Đột nhiên, một giọng điệu âm u lạnh lẽo, âm thanh không hề có hảo ý vang lên từ sau lưng. Cơ hồ là đồng thời, Lâm Hi cảm giác được một cơn nguy hiểm mãnh liệt, như đâm vào phía sau khiến cho sau lưng đều nổi da gà!
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, Lâm Hi cơ hồ là không chút nghĩ ngợi, lập tức xoay người lại mà tung ra một quyền.
Oanh!
Song quyền giao nhau làm bộc phát ra một tiếng nổ vang dội. Lâm Hi chỉ cảm thấy nắm đấm của đối phương cứng như sắt thép, một cỗ lực lượng dồi dào khó có thể ngăn được với ưu thế áp đảo đang chèn ép lại đây.
Cỗ lực lượng này vô cùng cường đại, so sánh với Vương Nhạc Hạc mà Lâm Hi đã giao thủ thì vẫn còn phải cường đại hơn nhiều!
Răng rắc!
Bên tai truyền đến tiếng vật gì đó vỡ vụn. Đồng thời, Lâm Hi kêu lên một tiếng đau đớn, cả thân hình bị cỗ lực lượng cường đại này đánh bay lên, thân thể bay lên không văng ra xa đến hơn mười trượng. Rẹt rẹt rẹt, hắn liên tiếp lui mấy bước rồi mới ngừng lại được xu thế này.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
129 chương
97 chương
897 chương
22 chương
2897 chương