Bạch công tử đang muốn ở trên lôi đài, trước mắt mọi người mà cho họ một sự kinh hỉ, kết quả còn chưa thực hiện được ý đồ đã nghe một tiếng hét kinh hãi, tiếng do bay vù vù, ngực chấn động… Ba! Bạch công tử đáng thương lập tức bay ra khỏi lôi đài, nặng nề văng vào đại môn sơn son của Bạch phủ… “Công tử!” Tứ Hỉ lập tức bừng tỉnh, coi như có chút lương tâm mà hô to. Bạch Tử Phi dán lên cánh cửa nhà mình, lòng thầm mắng, kêu cái rắm ah, không thấy công tử nhà ngươi bị người ta đánh đến dính vách sao? rốt cuộc là kẻ nào vô sỉ như vậy, ở sau lưng đánh lén người ta? Chẳng lẽ không biết đệ nhất tài tử như hắn một chút công phu cũng không có sao? cho nên hắn đâu nghe được chưởng phong mà tránh ra chứ. Đám người trên lôi đài cũng ngây ngốc. Ngoại trừ Ngôn Sơ Thất lo lắng nhìn về phía Bạch Tử Phi thì tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn hắc y nhân như thiên ngoại phi tiên xuất hiện giữa lôi đài, không đúng, phải nói là đại hiệp mới đúng. Hắc y nhân từ trên không trung chậm rãi hạ xuống lôi đài, mày như kiếm, toàn thân là hắc y, ngay cả sợ dây cột tóc cũng màu đen, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, hai mắt sáng quắc làm người khác không dám nhìn vào. Càng làm cho người ta giật mình không phải khí thế hiên ngang lẫm liệt hay vẻ mặt anh tuấn của hắn, mà chính là giữa hai hàng lông mày lại có một nốt chu sa nho nhỏ, làm cho đại hiệp anh tuấn ngời ngời lại mang vẻ thanh tú động lòng người. “Đây là ….” Ngôn Sơ Nhất là người đầu tiên lên tiếng hỏi. Ngôn Sơ Nhị nhíu mày, nốt chu sa kia đã lộ rõ thân phận người tới “A, đây chính là Chu Sa công tử danh chấn thiên hạ, Vân môn Vân Tịnh Thư” Ngôn Sơ Tam vừa nhìn thấy nam tử tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong thì mị nhãn đã liên tục phóng ra, miệng thì gọi “ ah..tiểu mỹ nhân, Vân tiểu mỹ nhân” Khán giả dưới lôi đài vừa mới hoàn hồn lại tiếp tục lâm vào tình trạng ngây ngốc. Đây chính là Vân môn Chu Sa công tử Vân Tịnh Thư nổi tiếng về mỹ mạo, trí tuệ, bản lĩnh cũng như sự lãnh khốc đó sao? ah ahah, không thể tưởng tượng được, Vân môn ở xa vậy mà cũng muốn tham gia luận võ chiêu phu của Ngôn tiểu thư, có thể cưới được mỹ nhân không? nhưng mà Vân Tịnh Thư quả y như lời đồn, phong độ nhanh nhẹn, khí chất lạnh lùng rất tương xứng với Ngôn Sơ Thất tiểu thư, thật sự như một đôi tiên đồng ngọc nữ ah. Vân công tử thái độ làm người hiệp nghĩa, kiếm pháp siêu quần, Ngôn tiểu thư võ công cao cường, bản tính thiệt lương, bọn họ nếu kết làm phu thê thì sẽ cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa, cướp giàu chia nghèo, trở thành một giai thoại tuyệt đẹp trên giang hồ nha. Nghĩ tới đây quần chúng kích động không thôi, trong mắt, trong đầu như đã nhìn thấy một đôi vợ chồng đại hiệp… “Vân công tử tới đây là muốn luận võ chiêu phu sao?” Ngôn Sơ Nhất lập tức hỏi Vân Tịnh Thư khí chất phi phàm đứng trên lôi đài, lạnh lùng nhìn đám quần chúng bên dưới, ánh mắt còn liếc ngang qua Bạch Tử Phi vẫn còn dán trên đại môn, thản nhiên đáp “ đi ngang qua” Phốc … Ngôn Sơ Nhất suýt chút nữa thì ói máu, muội muội vốn đã ít lời, tên này cũng chẳng khác gì một cái hũ nút ah. “Ah, thì ra Vân công tử chỉ là tình cờ đi ngang qua, nhưng dù sao cũng đa tạ Vân công tử đã thay chúng ta giải quyết người qua đường vừa rồi. Hiện tại tiểu muội đang luận võ chiêu phu, không biết Vân công tử co hứng thú tham gia hay không?” Ngôn Sơ Nhị biết lão đại đang chấn động, đành phải lên tiếng hỗ trợ. Người qua đường? Ai là người qua đường? Bạch công tử đang từ đại môn nhà mình hạ xuống đất, nghe thế thì cảm thấy như quạ đen bay đầu đầu. Dù gì hắn cũng là con trai duy nhất của tri phủ, là Giang Nam đệ nhất tài tử, thế mà dám nói hắn là người qua đường sao? hơn nữa thấy mọi người có vẻ sùng kính Vân công tử, liền quay sang hỏi Tứ Hỉ “ người này rất nổi tiếng sao?” Tứ Hỉ lập tức kích động, thao thao bất tuyệt trả lời “ công tử, người thực sự chỉ biết có đọc sách thánh hiền ah. Vị Vân công tử này xuất thân từ Vân môn thần bí nhất Yên Châu, nghe nói năm xưa Vân môn gặp họa diệt môn, toàn gia không còn nam nhân nào sống sót, chỉ lưu lại nữ nhân, cũng may lúc đó Vân công tử còn là bào thai trong bụng mẹ nên mới sống sót. Vì thế Vân công tử lớn lên trong cừu hận, sau không biết bái vị cao thủ nào làm sư phụ nhưng năm mười hai tuổi đã tìm tới cừu nhân để trả thù. Cừu gia đương nhiên không để hắn vào mắt, nhưng mà chỉ trong một đêm, Vân công tử đã giết sạch một nhà bảy mươi hai người của cừu gia” “Hừ, không quá mức khủng bố như vậy chứ” Bạch Tử Phi không phục Người này thế nào, hắn không có hứng thú nhưng mà sát nghiệp nặng như vậy, tương lai thế nào cũng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục ah. “Là thật, Vân công tử từ đó thành danh trên giang hồ, từ năm hắn mười hai tuổi tới nay chưa từng có ai đánh thắng hắn. Ngôn tiểu thư chúng ta tuy rằng xếp hạng đầu tên bảng xếp hạng nhưng vẫn còn kém Vân công tử ah” Tứ Hỉ nãy giờ mắt đi mày lại cùng ba nha hoàn của Ngôn Sơ Thất nên cũng xem như mình là người của Ngôn gia “ chu sa trên trán Vân công tử nghe đồn là khi hắn còn trong bụng mẹ bị người ta đâm trúng mà lưu lại, nhưng mà…nốt chu sa kia quả thực rất có phong cách nha” Bạch Tử Phi không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa, đưa tay lên, tát cho Tứ Hỉ một cái. Chết tiệt, đúng là chân ngoài dài hơn chân trong mà, không phải nói tiểu thư chúng ta thì lại khen ngợi chu sa của người ta, có còn để công tử nhà mình vào mắt hay không? Phía lôi đài, chẳng ai để ý tới chủ tớ hai người mà toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất. Ngôn Sơ Thất đối với sự xuất hiện của Vân Tịnh Thư cũng có chút ngoài ý muốn. Nàng biết nam tử trong thiên hạ muốn thắng được nàng cũng không có mấy ai, mấy ngày qua, nàng chẳng qua chỉ như là hoạt động cho giãn gân cốt mà thôi. Nàng vẫn chờ động tĩnh từ Bạch phủ, chờ người kia lên lôi đài. Hắn rốt cuộc cũng tới, nàng cũng đã nghe lời hắn mà tiến vào ngực hắn, không ngờ nửa đường lại xuất hiện một tiên Trình Giảo Kim. Vân Tịnh Thư quả thực y như lời đồn, hắc y lạnh lùng, phong độ ngời ngời. Nhưng mà, hắn sẽ không thực sự muốn cùng nàng luận võ kén rể chứ? Vân Tịnh Thư đứng trên lôi đài, đưa mắt đánh giá thiên kim tiểu thư Ngôn Sơ Thất của Ngôn gia. Nàng quả nhiên giống như lời đồng, không kiêu không ngạo, không tinh linh cổ quái cũng không huyên náo đáng ghét. Nàng chỉ lẳng lặng đứng đó, dùng ánh mắt trong suốt nhìn hắn, môi anh đào không hé một lời. Thật là một giai nhân tuyệt sắc, tinh thuần thanh tú… Vân Tịnh Tư bất động thanh sắc nhìn Ngôn Sơ Thất, cảm giác được ánh mắt của nàng lóe soáng, tuy chỉ nhẹ nhàng chớp động rồi lập tức tan biến nhưng trong nháy mắt này hắn đã hiểu được ý của nàng, nàng căn bản không muốn cùng hắn luận võ, nàng đang lo lắng cho tên qua đường vừa bị hắn đánh bay. Ánh mắt của Ngôn Sơ Thất lại lén lút nhìn về phía Bạch Tử Phi, Vân Tịnh Thư bắt lấy thời cơ, lạnh lùng nói “ xin đắc tội” Nha! Người trên đài dưới đài đều cả kinh. Mấy lời ngắn gọn nhưng hữu lực, là Vân công tử muốn cùng Ngôn tiểu thư tỷ võ ah. Mọi người đang kinh hãi, còn chưa kịp hít một ngụm khí lạnh thì Vân Tịnh Thư đã lập tức ra chiêu với Ngôn Sơ Thất. “Oa oa oa, đấu võ !” Tứ Hỉ là người đầu tiên la lên “ công tử xong rồi, công tử xong rồi, Vân công tử thực sự động thủ rồi” “Ngươi mới xong rồi, cả nhà ngươi mới xong rồi!” Bạch Tử Phi thật muốn cho hắn một cái tát nữa, nhưng nhìn thấy trên lôi đài, nam nhân kia thực sự ra tay với Ngôn Sơ Thất thì trong lòng có chút không thoải mái, chép miệng nói “ luận võ kén rể mà, hắn lại ra tay trước, có phải là nam nhân không?” Lời này nghe có vị chua chua. Trên lôi đài đang đánh rất náo nhiệt. Ngôn Sơ Thất không phải là nữ nhân nũng nịu, yếu ớt cần người bảo hộ, Vân Tịnh Thư đột nhiên ra chiêu, nàng cũng không chút hoang mang mà lập tực tiếp lấy. Hai người, một là Giang Nam tiếu bắt, một là Vân môn cuồng phong quyền nhưng khi giao đấu lại như cá gặp nước, uy vũ sinh phong. Vân Tịnh Thư cũng không ngờ được công phu của Ngôn Sơ Thất lại tốt như vậy, tưởng rằng nàng là một nữ tử yếu ớt, dù được xếp hạng cao thì cũng chỉ hai ba mươi chiêu là có thể đả bại nàng, không ngờ nàng phản thủ là quyền, chính thủ vi đao, không chỉ né tránh được cuồng phong quyền của hắn mà còn có thể tận dụng kẽ hở của hắn để công kích ngược lại. Vân Tịnh Thư vội nghiêng người né tránh, không dám xem thường Ngôn Sơ Thất nữa. Dưới lôi đài khán giả phẫn nộ, xúc động, gắt gao bao quanh lôi đài, hận không thể đem mắt của mình gắn trên lôi đài… Đây chính là trận chiến siêu cấp ngàn năm khó có nha, Vân công tử lãnh khốc trứ danh đại chiên với Ngôn Sơ Thất tiểu thư, nam nữ đại hiệp động thủ với nhau đã ít, huống chi đây còn là luận võ chọn rể nha. Nhóm phóng viên Giang Hồ Phong Tình báo vung bút như múa “Các đọc giả thân yêu, các đọc giả kính mến. Thời khắc kích động lòng người nhất đã đến. Vị hôn phu của Ngôn Sơ Thất tiểu thư đã hiện thân. Vân môn truyền kỳ Vân công tử đã xuất hiện trên lôi đài của Ngôn tiểu thư. Hắn hắc y đen tuyền, đúng phong cách của một sát thủ, còn có nốt chu sa trên trán thực sự làm cho các cô nương phương tâm khuynh đảo ah. Liệu Chu sa công tử có thể đánh thắng Ngôn tiểu thư hay không? có dùng chiêu “công tử thâu tâm” để đoạt lấy tâm của Ngôn tiểu thư hay không? bản bảo sẽ bám giữ tới cùng để đem đến cho đọc giả những tình tiết mới nhất, cùng nhau chứng kiến kỳ tích” Bạch Tử Phong trong lòng rối rắm, hai hàng lông mày xoắn chặt lại. “Công tử thâu tâm, còn hầu tử thâu đào đâu?“ Bạch công tử rõ ràng là đang rất khó chịu “ phóng viên gì vậy, không chuyên nghiệp chút nào” Tứ Hỉ ở bên cạnh xem náo nhiệt “ công tử, Sơ Thất tiểu thư thực sự không được rồi” Ngươi mới không được, cả nhà ngươi mới không được. Bạch Tử Phi thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, thư đồng của hắn sao lúc nào cũng hướng về người ngoài như vậy chứ? Nhưng mà nhìn thấy Ngôn Sơ Thất đang bị Vân Tịnh Thư từng bước ép sát, hai người đấu từ giữa lôi đài ra tới ngoài biên, phía sau Ngôn Sơ Thất đã không còn chỗ để lùi, sắp bị rớt xuống đất rồi… Bạch Tử Phi không hiểu sao tâm đột nhiên nhảy dựng, cầu nguyện một ngàn lẻ một lần hi vọng Ngôn Sơ Thất sẽ không bị Vân Tịnh Thư đả bại. Nếu thu, nàng chẳng phải sẽ là thê tử của tên Chu Sa công tử kia sao? Trên lôi đài Ngôn Sơ Thất cũng cảm giác được nguy cơ của mình. Chu Sa công tử này quả là không chỉ có hư danh, đã nghe nói kiếm pháp của hắn độc nhất thiên hạ, bây giờ va chạm thực tế mới thấy năng lực của hắn không thua nàng chút nào. Cuồng Phong quyền độc đáo của Vân môn, chiêu thức kỳ lạ lại nhanh như chớp, không thể tìm được sơ hở nào. Ngôn Sơ Thất cắn môi, không dám chậm trễ, thi triển chiêu cầm nã thủ “ chim én tiễn” độc truyền của sư phụ. Chiêu thức này biến ảo từ đuôi chim én, nhẹ nhàng tinh tế, rất thích hợp cho nữ nhân. Ngôn Sơ Thất động tác rất nhanh, lại là kỳ tài luyện võ cho nên Vân Tịnh Thư không kịp thích ứng với chiêu thức của nàng, nhất thời bị một chiêu của nàng trúng ngay chóp mũi. Oa ha ha! Sơ Thất giỏi, Sơ Thất tài, Sơ Thất đánh rất hay. Bạch Tử Phi thấy chóp mũi của Vân Tịnh Thư bị đánh trúng thì kích động tới mức hét lên chói tai “ đáng đánh” Bạch Tử Phi cũng không biết sao mình lại tức giận, cư nhiên không có lòng độ lượng với chúng sinh. Ngôn Sơ Thất ở trên đài nghe được tiếng hắn thì khuôn mặt luôn trầm mặc, không có biểu tình bỗng nhiên ửng đỏ, hàng lông minh thanh tú chớp chớp mấy cái. Vân Tịnh Thư lập tức nắm bắt cơ hội, tấn công vào yết hầu của nàng. Ngôn Sơ Thất giật mình, trong lòng thầm kêu: không tốt, lập tức lui ra sau hai bước lại quên mất mình đang ở bên cạnh lôi đài, vì vậy hụt chân, cả người rơi xuống… “A nha! Sơ…” Bạch Tử Phi vừa nhìn thấy đã thảng thốt muốn gọi tên nàng. Thân hình mềm mại lập tức bị một cánh tay kiên cố nhẹ nhàng chế trụ. Bạch công tử lập tức ngậm miệng, giống như ai đó vừa cho hắn ăn một quả pháo lép. “Tiểu thư, sợ hãi rồi” Vân Tịnh Thư nắm lấy Ngôn Sơ Thất, thanh âm lạnh lùng, ngắn gọn như trước, nốt chu sa trên trán hắn dường như léo sáng trước mặt nàng. Ngôn Sơ Thất giương mắt nhìn mình bị nam nhân ôm vào ngực, còn nàng…cắn chặt môi. “Hay” Mọi người đang xem đến nhập thần bị một tiếng này của Ngôn Sơ Nhất làm cho hoàn hồn. “Vân công tử đã đánh bại tiêu muội, luận võ chiêu phu đã có kết quả, người đâu, mau đi báo tin cho phụ thân, nói tiểu muội đã tìm được vị hôn phu như ý, thỉnh phụ thân chủ trì hôn lễ cho tiểu muội” Oanh … Trên đài dưới đài lập tức loạn thành một đoàn. Có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, có người vội vàng múa bút, có người lập tức đi vào Ngôn phủ báo tin vui, có người sững sờ, kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt. Chỉ có Vân Tịnh Thư không để ý gì, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, tràn ngập phong cách của một đại hiệp. Bạch Tử Phi không biết vì cái gì mà cắt chặt răng, chà chà chân, hai tay vặn vẹo, tức giận lôi cổ Bạch Tứ Hỉ đang mắt đi mày lại với các nha hoàn “ đi” Hừ, biết võ công có gì hay, mua may mấy cái thì là đệ nhất thiên hạ sao? mi tâm có một nốt chu sa thì được coi là khuynh quốc khuynh thành sao? trên mông hắn cũng có ba nốt chu sa nè, so với ngươi có kém gì…chỉ có như vậy mà dám…cướp Sơ Thất đi sao?