Thần Tiên Đạo Hệ Thống

Chương 347 : Không muốn cũng không được

Phi Linh tiến hành tấn công. Nhưng trước hết, cậu vẫn chuẩn bị phương pháp giết ma thú chỉ trong một đòn. Ability hiện ra trên tay cậu. Phi Linh từ tốn nghĩ ra một thứ có thể giúp cậu trong tình huống này. Sau đó, Ability hóa thành một vầng hào quang và xác nhập vào cơ thể Phi Linh với hình dạng của một cánh tay quỷ được bao phủ một lớp giáp sần sùi tỏa ra ánh sáng màu xanh mơ hồ như lửa ma trơi cùng với một con mắt đỏ rực màu máu. Khi thấy cánh tay phải của cậu đã thay đổi hình dạng, Phi Linh cử động một chút để kiếm tra có gì bất thường hay không. Tiếp đó, cậu lại hướng cặp mắt của mình về phía đám ma thú ở ngoài kia và con mắt quỷ màu đỏ đột nhiên phát ra một lượng ma lực, dường như Phi Linh đang truyền ma lực vào trong nó. Con mắt phát sáng và Phi Linh bắt đầu hành động. Bất cứ loài nào sở hữu ma lực cũng xuất phát từ tim, tim là cội nguồn của sự sống, là điểm đến và đi của quá trình tuần hoàn máu cũng như dòng chảy của ma lực. Và con xích quỷ nhãn cho Phi Linh thấy điều đó, quá trình tuần hoàn của máu. Lúc này, dưới tầm nhìn của Phi Linh, cậu có thể thấy được nơi mà máu giao nhau nhiều nhất chính là ở tim, không hẳn là cậu thấy rõ ràng, vì trong cơ thể người có biết bao nhiêu đường kinh mạch, đường máu,… nhưng suy cho cùng, vị trí của tim không phải là không xác định được. Và trên hết, ma thú cũng có tim, hơn nữa, nó cũng không khác so với con người là bao. Phi Linh thoáng nhìn hết một lượt những con ma thú xung quanh và sắp xếp thứ tự tiêu diệt. Sau khi đã xác nhận xong, Phi Linh hít một hơi để lấy tinh thần. Và cậu bắt đầu… Cậu dậm mạnh chân xuống đất và bay cao lên không trung. Cánh tay quỷ bên phải cậu phát sáng, Phi Linh đã truyền ma lực từ Đại Chén Thánh từ Illyasviel vào trong và sau đó, một cánh khổng lồ mơ hồ được hình thành từ ma lực xuất hiện. Một cánh ma lực với kích thước lớn ngay phía trên cậu, Phi Linh xác định mục tiêu và hành động. Ngay khi cậu chuyển động cánh tay quỷ của mình, cánh tay khổng lồ bên trên cậu cũng chuyển động theo hướng mà cậu nhắm đến. Ngay lập tức, cánh tay khổng lồ đột ngột kéo giãn ra như thể một sợi dây vừa được ném đi vậy, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh. Cánh tay khổng lồ phóng tới một con ma thú và chộp lấy nó đồng thời kéo nó về phía Phi Linh. Hiện tại, Phi Linh đã ở trên không trung cách mặt đất khoảng 10m. Và ngay khi con ma thú có dạng giống sư tử với thân thể bao phủ bởi nhiều lớp giáp sần sùi màu đỏ máu đã ở trước mặt Phi Linh, cậu dùng chân đã được cường hóa bởi vài tầng ma lực mạnh mẽ đá ma thú lên thêm một khoảng cao phía trên tầm 5m. Mọi thứ chỉ vỏn vẹn hai lần hít thở của người thường. Phi Linh tiếp tục hành động tương tự với hơn chục con ma thú nhiều hình dáng. Có những con giống sói, hổ, thậm chí là voi cũng có. Nhìn chung, bọn chúng có hình dáng khá giống với động vật thông thường, nhưng biến dị hơn. Chẳng mấy chốc, đã hai chục con ma thú đã ở ngay trên không trung. Và Phi Linh tiến hành diệt trừ con đầu tiên cũng là con ma thú sắp sửa rơi xuống đất đầu tiên. Cậu nhanh chóng dùng cánh tay quỷ hướng về phía con ma thú dạng sư tử, đồng thời, cánh tay khổng lồ cũng phóng về phía nó, tuy nhiên, lần này không phải là kéo con ma thú về phía cậu, mà Phi Linh trực tiếp theo cánh tay khổng lồ bay thẳng về phía con ma thú. Chỉ một cái chớp mắt, Phi Linh đã đứng ngay trên người con ma thú, dường như nó còn chưa nhận ra chuyện gì đang diễn ra, mọi thứ đến quá bất ngờ. Chỉ hít thở một cái, nó đã lơ lửng trên không trung, thêm một lần hít thở, nó đã bay thêm một đoạn nữa và trên đà rơi xuống. Giờ lại có một kẻ trông giống con người đang đứng lên trên người nó. Phi Linh không chừng chừ gì cả, cậu mạnh bạo xuyên thủng phần ngực của ma thú và dùng cánh tay quỷ nắm chặt nơi mà ma lực của ma thú chảy về nhiều nhất, tim. Máu trào ra như đài phun nước. Phi Linh nhanh chóng hút cạn ma lực của con ma thú dạng sư tử, khiến cơ thể dần teo tóp lại và máu cũng ngừng phun ngay tức khắc. Tiếp tục làm vậy với những ma thú bị cậu đưa lên không trung, chưa đến 30s sau, toàn bộ đều bị cậu diệt trừ. Phi Linh nhẹ nhàng đáp xuống đất và những cái xác của ma thú lần lượt rơi xuống như mưa. Vốn dĩ có thể sử dụng phép thuật để diệt trừ gọn gàng, nhưng nếu dùng phép thuật gây sát thương diện rộng cũng đồng nghĩa với việc thu hút thêm nhiều ma thú nữa tụ tập lại, vì đẳng cấp của phép thuật càng cao, lượng ma lực bỏ ra càng nhiều. Điều đó sẽ khiến nhiều ma thú phát hiện ma lực và tập trung lại một chỗ, nó chẳng khác gì hành hạ bản thân cả. Hơn nữa, chỉ dùng những phép thuật như tên phép thuật, dù phạm vi tấn công không phải là vấn đề, nhưng sát thương gây ra khá nhỏ so với bộ giáp siêu cứng của ma thú. Thêm nữa, cách hữu hiệu nhất mà không gây phiền phức không phải chính là diệt nhanh trong im lặng sao? Thế nên, trong tình huống này, Phi Linh chọn cách như thế. Nói rằng sẽ giúp đỡ Phi Linh, nhưng Illyasviel lại không có chỗ để tỏa sáng, cô bé đành lặng lẽ ngồi ở một gốc cây và lẩm bẩm liên tục “Phi Linh chơi xấu” với vẻ mặt buồn thiu như bánh báo chiều. Dường như tâm hồn nhỏ bé của Illyasviel vừa bị tổn thương. Vừa rồi cũng nói quá cũng không quá mà thiếu cũng không thiếu, nhưng đám ma thú lởn vởn xung quanh tầm hơn chục con đều bị Phi Linh cho gậm đất cả rồi, nên xung quanh cũng được thông thoáng hơn một chút. Eriserine và Illyasviel rời khỏi bụi cây và tiến về phía Phi Linh. Kế đó, Phi Linh đi thu thập thịt của đám ma thú đã bị cậu giết. Sau đó, Phi Linh chuẩn bị món thịt lăn bột như đã hứa với Eriserine. “Của em đây.” Phi Linh dùng gỗ và dùng vài kĩ thuật điêu luyện bằng kiếm để tạo ra ba chiếc đĩa gỗ. Sau khi chiên thịt lăn bột bằng một tảng đá hình trảo, có thể nói là khi dùng đá để nấu nướng có hơi khó khăn, nhưng đối với phép thuật thì việc gia tăng nhiệt độ để món ăn mau chín. Chả mấy chốc Phi Linh đã hoàn thành món ăn cho bữa trưa. Eriserine cầm lấy chiếc đĩa chứa vài viên thịt lăn bột. Cô nhìn vào mấy miếng thịt lăn bột trông rất ngon lành và sau đó, cô dùng chiếc que đã được Phi Linh chuẩn bị sẵn kế bên những miếng thịt để xiên một viên thịt lên. Tuy nhiên, Eriserine không ăn nó, mà cô lại có ý định khác. Chỉ thấy Eriserne hướng xiên thịt ấy về phía Phi Linh, dường như cô có ý định bón cậu ăn. “Em làm gì thế, Eri!?” Phi Linh giật mình trong khi tiếp tục chiên phần ăn cho Illyasviel, cậu nhăn một bên mày và hỏi. “Sao? Cho anh ăn, không lẽ không được?” Đối với Phi Linh lúc này, vấn đề không phải ở chỗ được hay không, mà là ở cái ‘tư thế bón ăn’ của Eriserine quả thật bỏng mắt a~ Nếu phải miêu tả, trong tầm mắt Phi Linh, cậu đang thấy một khuôn mặt thật kiều mị cùng với bộ ngực tuy không lớn nhưng lại như ẩn như hiện dưới cổ áo của bộ gothic chỉ có vải ren đen mơ hồ thật là quyến rũ. Phi Linh lúng túng liếc mắt đi nơi khác trong khi nuốt một ngụm nước bọt, cậu đáp. “Ờ… ừ, không sao…” Sau đó, Phi Linh mau chóng cuốn lấy viên thịt chiên vào miệng mình và chậm rãi nhai nó. Trong lúc nhai, Phi Linh trông thấy Eriserine cười rất vui vẻ, nên cậu cảm thấy khó hiểu và mở miệng. “Từ nãy giờ có gì làm em vui hay sao vậy? Cứ cười suốt thế?” “Không có gì. À mà, có ngon không, thịt ấy?” “À, ừ… nó-, ủa…” Phi Linh gãi đầu và nhận xét về món ăn do chính cậu nấu. Tuy nhiên, dường như có gì đó không đúng, thị giác của cậu đột nhiên nhòa đi, đầu óc cậu cũng liên tục quay cuồng. Và rồi… “Thịt… không ổn…” Ngay sau khi buông ra những lời đó coi như một lời cảnh báo với Illyasviel, Phi Linh lăn đùng xuống đất. Illyasviel đang cầm xiên thịt đầu tiên sắp sửa cho vào miệng, cũng phải há hốc mồm khi thấy cảnh tượng này. Eriserine khẽ lướt nhìn Phi Linh đã ngất trên mặt đất và thở dài một tiếng. Có vẻ như cô đã biết được trong thịt có vấn đề, nhưng vẫn khiến Phi Linh chiên chúng lên và ép cậu ăn. Eriserine đang định làm gì đây? “Eri, Phi Lính! Phi Linh!” Illyasviel nhanh chóng đến bên Phi Linh và bảo Eriserine giúp cậu. Mặc dù Phi Linh có nhiều chiêu trò và sức mạnh khác nhau, nhưng cơ thể này vẫn là một thứ bình thường và hơn nữa, cậu không hề biết được bên trong thịt của ma thú lại có thứ bất thường như chất gây mê và cũng may chỉ là chất gây mê thôi đấy. Nguyên do cũng là vì thịt ở Uruk cũng là từ ma thú, nên cậu nghĩ chúng sẽ ăn được mà không cần xử lý. Và kết quả là, Phi Linh nằm một đống trên đất và ngủ li bì. Dù cơ thể không cần ngủ thì chất gây mê đấy đủ mạnh để làm một Á Thần gục ngã đấy, nên Phi Linh không nằm trong danh sách ngoại lệ. “Không sao đâu. Linh chỉ ngủ một chút thôi. Trong thịt chẳng có gì ngoài thuốc mê liều cực mạnh cho mấy tên ‘trâu bò’ thôi.” Nghe được như vậy, Illyasviel bình tĩnh gật đầu đáp lại và giữ im lặng để lắng nghe những lời kế tiếp của Eriserine. “Nghe đây, Illya. Ta có chút chuyện sẽ rời đi một chút. Illya ở lại lo cho Linh đi. Và nhớ, bảo Linh phải thận trọng trong những hành động sau này…” “Ể!? Eri định đi đâu?” “Chuyện ấy, con không cần phải biết. Sau này biến cố sẽ còn lớn đấy, Illya nhớ phải tự rèn luyện thêm khả năng của bản thân đi. Thế nhé…” “Eri, khoan…” Hóa ra là vậy. Eriserine thừa cơ hội thịt ma thú có thuốc mê, khiến Phi Linh mất ý thức để rời đi. Vì khi Phi Linh còn tỉnh táo, cậu nhất quyết sẽ không cho Eriserine rời đi đâu. Thế nên, cô mới dùng cách này. Illyasviel vươn tay ra có ý ngăn Eriserine lại. Và trong khi hình dáng của Eriserine biến mất, cô ấy chợt nói. “À mà, nói với tên ngốc này giùm ta. Bọn ma thú này có liên quan đến thứ chúng ta cần tìm, nhưng không phải lúc này. Thế nên, đừng có mò đến chúng làm chi.” Cô ấy đã biến mất ngay sau khi dứt lời. Illyasviel bất đắc dĩ ngừng hành động của mình lại và nhìn lấy một khung cảnh trống vắng trước khi quay lại nhìn Phi Linh, người đang nằm trên mặt đất, đồng thời, dạ dày cô bé bắt đầu rầm rú dữ dội. Illyasviel ôm bụng nhìn đống thịt chiên trong sự bức rức không hề nhẹ.