Thần Tiên Đạo Hệ Thống

Chương 224 : Hành trình đến Coatbridge (1)

Cũng vào buổi sáng hôm đó. Hai cô bé nhỏ nhắn của chúng đã bắt đầu cuộc hành trình của mình, nhưng mà… -Đói quá… Illyasviel đang nằm xả lai trên thảm cỏ xanh. Evangeline nhìn Illyasviel đang nằm đấy với vẻ mặt thất vọng. Nói về suy nghĩ tuyệt vọng của Evangeline, dù có tuyệt vọng thì giúp ích được gì ch cô lúc này, cơ thể cô không thể chết, có tự sát cũng vậy thôi. -Thiệt đó hả? Cô thậm chí còn không ăn kể từ ngày hôm qua? Làm sao cô đến lâu đài ấy được vậy? Evangeline chống nạnh càu nhàu. -Mình có muốn đâu….. Rột rột rột~~~~ Trong khi biện mình thì bao tử Illyasviel lại kêu lên. Khiên cô bé đỏ mặt hết lên rồi. Illyasviel có nói với Phi Linh, nhưng mà làm sao biến ra đồ ăn chứ? Không lẽ biến ra trước mặt Evangeline? Việc cậu xuất hiện hay không cũng đã là việc khó khăn rồi. Tiện thể thì, thế giới này tồn tại Phép Thuật, nhưng mà số lượng Ma Pháp sư ít đến đau lòng. Hiện tại, những cuốn sách nói về Phép Thuật được cất giữ rất nghiêm ngặt tại rất nhiều nơi, quý tộc là người giữ nó, hơn nữa còn có phía Giáo Đình. Giáo Đình đã luôn giấu giếm về Phép Thuật, rồi giao kèo với bọn quý tộc, giao cho chúng những loại sách khác nhau cho phân tán ở nhiều nơi. Nhân tiện, thế giới này có 2 loại Phép Thuật, Phép Thuật phương Đông và Phép Thuật phương Tây. Phép Thuật phương Đông nghiêng về những thứ Thần linh nhiều hơn, thờ phụng,….Phép Thuật phương Tây thì rõ ràng hơn một chút, cơ bản có nhiều loại. Không phải nói loại phương Đông không đa dạng, cả hai đều phong phú, rất khó phân biệt cái nào mạnh hơn. Nhưng hiện tại các nhân vật chính của chúng ta đang ở phía Tây, nên bàn chuyện ấy cũng hơi sớm. Vì đói rã ruột rồi, Illyasviel không thể nào đi được lấy một bước nữa. Evangeline đành thở dài, cô nói: -Ở yên đó đi, tôi đi kiếm chút trái cây. Sau đó Evangeline đi về phía thủ đô đã cháy thành tro, do là ở thảo nguyên nên không có rừng đâu, khắp nơi toàn là cỏ, hiếm lắm mới thấy được một cái cây mọc lên và có quả đấy. Mùa đông cây cối làm sao phát triển. Mong là còn thứ gì đó ăn được bên trong thủ đô. -Phi Linh…Con đói…. Cuối cùng khi thấy Evangeline rời đi, Illyasviel mới lẩm bẩm. Phi Linh thời điểm đó cũng hiện ra. -Thật tình...con mau ăn mấy cái snack vào để có sức mà đi, đợi Evangeline về rồi có cớ tìm thức ăn ta tạo thêm vài loại hoa quả. Cô ta nghi ngờ lung tung cũng mệt. Phi Linh bằng vào việc cậu là The Creato thì việc tạo ra mọi thứ với [Ninety-nine Heaven Type] đã không cần đi kiếm ăn cũng có của mà hưởng lạc, nhưng mà thế giới mới đầy rẩy nguy hiểm, thêm cô Chân Tổ mới nữa. Không nên gây thêm rắc rối. Illyasviel nhanh chóng ăn hết đống bánh snack Phi Linh đưa cho cô, thấy bớt đói rồi nhưng vẫn còn cồn cào, như vậy là được rồi, Phi Linh tính toán đủ lượng calorine vừa phải cho cô bé đủ sức đi tìm đồ ăn. Thật tính thì Phi Linh không phải dạng thông minh gì, với cái đầu óc tính toán nhanh, trí nhớ siêu tốt thì có mỗi tội là cậu lười suy nghĩ, cứ đụng chuyện là lao đầu vào đánh thôi, đánh cho nhanh khỏi phải suy nghĩ nhức đầu. Vì vậy có thể nói, cậu có chút đầu đất cũng được. Tính khí cậu thất thường vô cùng, không có chuyện thì bình tĩnh suy nghĩ, có chuyện thì cứ y như rằng, cứ đâm đầu mà không chịu suy nghĩ. Về phần tàn dư sau bữa ăn nhẹ không được no căng, Phi Linh tạo ra bánh snack đặt trên đĩa lên cậu biến nó đi. Phi Linh đang nghĩ về một điều rất ưa là thực tiễn, để Illyasviel và Evangeline tự lực cánh sinh thì sao nhỉ? Đây là cơ hội để hai người phát triển. Về phần nguy hiểm thì cậu giúp nếu thấy nó là nguy hiểm lắm thôi. Đang suy nghĩ, Evangeline có vẻ đã tìm được trái cây và quay lại. Do thủ đô bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, cho nên lương thực hay tài sản quý giá đều bị quân địch cướp đi hết rồi, may mắn thay vẫn còn một số loại trái cây bọn chúng lấy không hết nên bỏ lại. -Của cô đây. Ăn mau rồi còn lên đường nữa. Nhận được trái cây từ Evangeline, Illyasviel bắt đầu cắn ăn, cắn được miếng đầu tiên cảu quá táo, Illyasviel nhìn Evangeline hỏi: -Evangeline không ăn sao? -Cô cứ ăn đi, ta không đói. Evangeline nói. Illyasviel chỉ ăn hai quả táo thôi rồi gom chúng lại vào tấm vải nhỏ. -Cô không phải đói lắm sao? Ăn như vậy thì làm sao có sức đi. Evangeline để ý hành động của Illyasviel rồi hỏi. -Đói thật. Nhưng dù sao cũng phải để dành cho những lúc khác nữa. Coi như dự trữ cho bữa trưa đi. Illysaviel gãi gãi má mình nói. Evangeline nghe thế cũng không làm gì. Sau đó cả hai người bắt đầu lên đường. Mới đầu Evangeline còn hỏi đi hướng nào nữa, nhưng Illyasviel có Phi Linh làm bản đồ cho nên cả hai hướng thẳng về phía Glasgow mà đi. Hiện nơi mà cả hai đang đứng cách Glasgow cả 300 km. Sợ rằng phải nếu đi bộ thì phải mất hết nửa tháng cũng khó mà đến nơi. May một điều là Phi Linh có bản đồ, trên bản đồ, có một số thị trấn nhỏ trên đường đến Glasgow Rốt cuộc thì hai người lên đường. Trời sáng, tuyết không rơi, tuyết thường rơi vào buổi chiều tối, sáng ra thì chúng chỉ còn đọng lại vài nơi, trưa có vẻ tan đi hết. Thời tiết gì mà khắc nhiết. Ngày đầu tiên. Đống thức ăn dự trữ mà Illyasviel mang theo đủ cho 5 ngày, đấy là nếu tiết kiệm, còn thả ga thì 2 ngày rưỡi thì hết sạch. Thảm là trên đường toàn là đồng bằng, chẳng có cây ăn quả dọc đường nào để bổ sung lương thực cả. Dù gì khởi hành cũng vào gần trưa, cho nên đi cũng chẳng được bao xa cho đến lúc tối. 10 km Cả hai đi trong ngày đầu được 10 km. Cả hai đi bộ đấy. 1000 m chứ không phải giỡn. Ít nhất là đi xe máy với vận tốc 100 km/h thì không mất bao nhiêu thời gian, nhưng phải liên tục di chuyển và giữ với vận tốc không đổi. Tính ra thì nếu đi bộ hai cô bé cũng chỉ đi được được chưa tới 5 km/h. Cho nên hai người mất cả ngày đi, tầm gần 10 tiếng, đấy là đã tính luôn phần nghỉ chưa khoảng 1 tiếng và nghỉ dọc đường khoảng hai tiếng vào nhiều chặng, nghỉ ăn tối hết 1 tiếng nữa, kể cả việc đi bộ nhưng tốc độ không thể duy trì ngang tốc độ trung bình được nên thời gian chênh lệch so với dự tính cũng nhiều. Đến khuya luôn thì hai người dừng chân lại. Bữa ăn của hai người toàn là trái cây. May sao mà trái cây chúng không có trái nào bị hỏng. Cả trong quá trình đi đã ra được đường chính để đến Glasgow. Thường thì sẽ có 1-2 chiếc xe ngựa của thương buôn đi ngang qua để đi vào thành phố trong một ngày, nhưng hôm nay có họ đi sớm nên khi Illyasviel và Evangeline đi đến đường chính thì không thấy được xe ngựa nào cả. Vì thế không có cơ hội đi nhờ xe. Cả hai phải ngủ ở gốc cây ven đường. Cũng còn hên là trời không mưa nhỉ, thời tiết thất thường thế mà. Tiếp trời lạnh giá buốt vào khuya. Evangeline có vẻ hơi khó ngủ một chút, có lẽ phần lớn là còn buồn về chuyện hôm đó. Illyasviel rãnh rỗi thức theo an ủi Evangeline luôn. Mà một người buồn một người an ủi một hồi cả hai cũng lăn ra ngủ. Ngày thứ hai. Sáng sớm ban mai xua tan cái lạnh dư hưởng của đêm qua. -Ắt xi…. Một cơn gió se lạnh vào buổi sáng tinh mơ thổi qua khiến Illyasviel hắt hơi. Illyasviel sau đó tỉnh luôn. -Buổi sáng rồi sao? Oa…… Illyasviel dụi dụi đôi mắt, tay kia che miệng ngáp. Cô bé vươn người giãn cơ cho thoải mái. Trong khi dụi mắt, Illyasviel hướng mắt về phía xa xa trên con đường chính. Illyasviel thấy có ở hướng đó, có một điểm đen đang di chuyển về phía hai người, là một chiếc xe ngựa. Có vẻ là xe ngựa của một thương nhân nào đó đến thủ đô Glasgow. Như nhìn thấy hào quang trong bóng đêm vậy, Illyasviel mừng rỡ và lây Evangeline dậy ngay sau đó. -Chuyện gì vậy? Evangeline ngồi dậy với khuôn mặt vẫn còn đang ngái ngủ. Cô dụi mắt và nhìn Illyasviel, hỏi. -Có xe ngựa tới kìa. Mau dậy đi, xem họ có phải đến thủ đô gần đây không? Illyasviel hối thúc Evangeline. -Rồi rồi….um~ Evangeline đáp lại trong khi uốn éo co giãn cơ thể nhỏ nhắn của mình. Sau đó Evangeline đứng dậy nhìn về phía ngón trỏ của Illyasviel đang chỉ về. Ánh nắng Mặt Trời vẫn làm cô rất khó chịu, có lấy chiếc khăn ngủ để trùm lên đầu tránh đi ánh năng mặt trời. Có khi đến thị trấn thì nên một cái áo choàng mang vào cho tiện, chứ trùm đầu như thế này thì hơi khác thường. Khoảng 10 phút sau, cổ xe ngựa đã đến nơi Evangeline và Illyasviel đang đứng. Cả hai đều đứng giơ tay ra xin cho quá giang. Xe ngựa cũng dừng lại. Xẹ ngựa không có qua loa, chỉ có một chú ngựa kéo một chiếc xe gỗ có khoảng trống để có thể mang theo hàng hóa số lượng nhỏ và vừa, mà chùm trên chiếc xe là một tấm khăn da. Chủ của chiếc xe ngựa này là một người trung niên. -Buổi sáng tốt lành, Oji-san. (chú, bác,…) Illyasviel và Evangeline mỉm cười khom lưng chào người trung niên. -Ồ. Hai cô bé đáng yêu sao lại ở giưa nơi hẻo lánh này. Không lẽ các cháu bỏ nhà đi sao? Người trung niên cười nói. -Vâng, gần giống như vậy. Oji-san, Oji-san đang đi đâu vậy ạ? Evangeline hỏi. -Umu…Ta đang đi về thị trấn Coatbridge. Tại có một vụ buôn bán ở đó. Người trung niên nói. -Anou…Coatbridge gần Glasgow không, Oji-san? Illyasviel hỏi. -Um, để xem nào. Nếu tính từ đây đến Coatbridge còn khoảng năm ngày đường. Sau đó khoảng mười ngày đường nữa sẽ đến Glasgow. Sao thế? Các cháu muốn đi Glasgow à? Người trung niên cười hỏi. -Vâng, bọn cháu đến đó có chút việc cần làm. Oji-san có thể cho chúng cháu quá giang không? Evangeline nói. -Tất nhiên rồi. Làm sao có thể để hai đứa bé ở giữa vùng không người này chứ. Lên đi. Người trung niên cười nói. -Cảm ơn Oji-san. Evangeline và Illyasviel đồng thanh nói. Đó là buổi sáng thứ hai, cả hai đã tiết kiệm được khoảng gần 5 ngày đi bộ để đến thị trấn Coatbridge. Khi lên xe sau đó, Illyasviel và Evangeline ngồi ở phía sau, lấy phần trái cây dự trữ ra và bắt đầu ăn sáng…