Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 97 : Sư phụ vẫn còn sống

Edit: Bùm Bùm “Đừng căng thẳng.” Không căng thẳng được sao? Người ta là lần đầu tiên đó! “Đừng phản kháng.” Tất nhiên phải phản kháng rồi, phải tỏ rõ thái độ, bên nữ là bị cưỡng ép. “Sẽ hơi đau.” Tiêu rồi, nghe người ta nói sẽ đau, làm nữ nhân đúng là đen đủi. “Chuyển động theo sức lực của bổn Vương.” Không, ta không thèm phối hợp, đã nói là phải tỏ rõ thái độ rồi mà. “Khi bổn Vương đi vào ――” Không phải là may mắn vậy chứ, lần đầu tiên đã trúng thưởng? Nếu mang phải con của hắn, đứa trẻ này là kết tinh của hai đạo Tiên Ma, chắc chắn sẽ bị lăng nhục và bài xích ngay từ nhỏ, giống như là Trương Vô Kỵ lúc nhỏ vậy, đáng thương biết bao! Không được, không được sinh! “Ta không sinh!” Nàng thét ra khỏi miệng. Cơ thể phía sau cứng lại một chút, lồng ngực vẫn còn phập phồng hô hấp, nhưng không nói chuyện nữa, bên tai vang lên tiếng mỉa mai của Vạn Sự Tri: “Chủ nhân, ngươi đang nghĩ cái gì đó?” Hả?! Trùng Trùng ngộ ra, bỗng cảm thấy mình gần như là được Hoa Tứ Hải ôm trọn, hai chân như vật trang trí, không dùng tới chút sức lực nào, mà quần áo trên người nàng tuy bị rách, nhưng không bị xé ra. Tay của Hoa Tứ Hải tuy vẫn còn đặt ở bụng dưới nhạy cảm của nàng, như chiếc bàn ủi mà ủi nàng, nhưng lại không có bước tiếp theo, tay còn lại phủ lên đỉnh đầu nàng. Dáng vẻ này của hắn ―― không giống như là muốn cưỡng gian nàng, ngược lại giống như muốn truyền Ma công cho nàng. Vậy nghĩa là hắn muốn đưa nàng vào xã hội đen Ma đạo sao? Nếu mà hắn làm sư phụ, hai người làm một màn tình yêu thầy trò cũng không tệ. “Chủ nhân, Ma Vương đang dùng Ma khí của mình dẫn dắt cho chân khí mà ngươi không thể khống chế, để điều khiển Khước Tà Song Kiếm giữ lại kết giới chết. Ngươi có thể đừng suy nghĩ lung tung, tập trung tinh thần được không.” Vạn Sự Tri giải thích. Xấu hổ quá! Người ta là muốn chung tay cùng nàng cứu người, nàng lại nghĩ tới những chuyện gợi tình, còn thét ra nữa, quả nhiên đầu óc của người thuộc thế kỷ hai mươi mốt đều bị nhiễm hết các thứ đồi trụy! Không thể trách nàng, là nền tảng giáo dục quá phát triển. Nhưng mà, không biết vì sao, nàng có chút ít chút ít thôi, thất vọng một cách mặt dày. Nhưng mà lần này Hoa Tứ Hải cũng phải chịu một chút trách nhiệm, nghe nói ở thế giới này khoảng cách nam nữ rất nghiêm khắc, Yến nhị sư huynh ngay cả bàn chân trần của nàng cũng không dám nhìn, hắn làm gì mà vừa tới đã sờ bụng người ta chứ. Nơi đó nhạy cảm như vậy, lúc đầu lại không nói rõ, đổi lại là cô gái khác nói không chừng sớm đã nhục nhã tự vận rồi, nàng kiên trì sống được đã rất hay rồi, ừ, có thể nói là vĩ đại. Nói trở lại, nếu sau này thật sự không quay về được thế giới của nàng, lại tìm không được người lấy nàng, có thể ăn vạ ma đầu này. Cho dù hắn thuộc Ma đạo, nhưng cũng phải phân rõ trái phải, động tác thân mật vậy cũng đã làm rồi, nên chịu trách nhiệm. Dù sao nàng cũng sờ qua hắn, mọi người chịu trách nhiệm cho nhau cũng đúng. Trùng Trùng hận không thể có khe rãnh dưới đất, để nàng chui vào đó, lòng không ngừng tự an ủi, đồng thời suy nghĩ lung tung nhiều hơn. Nhưng chính lúc này bỗng cảm thấy Hoa Tứ Hải siết mạnh nàng, đỉnh đầu truyền tới giọng nói thờ ơ của hắn, “Chú ý, chân khí của ta sẽ từ huyệt Bách Hội trên đầu ngươi truyền vào đan điền, dẫn đường cho chân khí của ngươi dồn vào hai tay. Sẽ có chút đau nhói, nhưng ngươi chớ buông tay, nếu muốn cứu sư phụ ngươi, phải nhẫn nại.” Thì ra chỗ hắn phủ lên là đan điền của nàng! Hắn nói đi vào, sẽ đau gì đó, là chỉ sự tuần hoàn của chân khí. Trong lòng Trùng Trùng không biết là cảm giác gì, lúc nãy toàn bộ tinh thần nàng đều tập trung vào bàn tay Hoa Tứ Hải, không chú ý tới Khước Tà Kiếm về tay mình lúc nào. Tuy nàng đã quen lúc nào cũng có thể mất tập trung, nhưng lúc này cũng biết chuyện tình trọng đại, vội vàng ép mình tập trung tinh thần. Lưng dán chặt vào lồng ngực rắn chắc của Hoa Tứ Hải, hai tay giơ Khước Tà Song Kiếm lên. “Không cần dùng sức, tự nhiên đi theo Ma khí của hắn là được.” Vạn Sự Tri căng thẳng dặn dò. Nó không biết không ngăn cản Hoa Tứ Hải là đúng hay sai, nếu Hoa Tứ Hải cố ý để Ma khí tồn tại trong cơ thể nàng, chỉ e là hậu họa vô vàn, sau này Ma Vương lúc nào cũng có thể điều khiển chủ nhân, muốn nàng chết hay sống cũng được, lúc ấy chủ nhân cũng tương đương với việc trở thành nô lệ của Hoa Tứ Hải rồi. Nhưng kết giới chết mà bay đi, thì những người bị nhốt trong đó sẽ xong đời, không còn tìm được nữa, lúc này không thể không binh bất yếm trá. (việc quân chẳng nề dối trá). Suy nghĩ tỉ mỉ, nếu Hoa Tứ Hải thật sự muốn hại chủ nhân, vậy chẳng thà bóp chết nàng như bóp một con kiến còn dễ hơn, cũng chẳng cần phí thời gian sức lực như bây giờ. Nói trên một phương diện nào đó, thì chủ nhân chẳng có chút sức đe dọa nào. Nhưng, ai có thể đảm bảo chứ? Chỉ đành đến đâu hay đến đó. Trùng Trùng nghe Vạn Sự Tri nói vậy liền xóa bỏ đi một chút căng thẳng cuối cùng, cảm nhận được một luồng khí lạnh băng từ đỉnh đầu qua ngực truyền thẳng xuống bụng dưới của nàng. Tuy mang theo khí lạnh, nhưng không khó chịu chút nào. Nàng từ trước đến nay không biết võ công, nhưng Ha đại thúc có nói qua với nàng về nền tảng tu tiên và các huyệt vị trên cơ thể người, tuy nàng học không quá nghiêm túc, nhưng nàng vẫn biết đan điền ở đâu. Mỗi lần nàng thử dẫn dắt luồng chân khí quái lạ trong cơ thể để tự vệ, đều cảm thấy như nó là một con sông lớn đang cuồn cuộn chảy, tiếc rằng nàng không tìm thấy đầu nguồn, chỉ đành dùng những bụi nước không biết bắn từ đâu để che mắt qua ải. Bây giờ nàng phảng phất được một bàn tay dắt đến bên bờ sông, dẫn dòng nước sông đi vào kinh mạch tay. Với tình trạng tu luyện hiện nay của nàng, cũng giống như là dẫn dòng nước lũ vào một con sông vậy, nước sông ít ỏi, nếu dẫn không xong, nước sông sẽ bị chìm ngập không còn chút gì. May mà luồng chân khí lạnh băng đó như cửa đập, chỉ cho một lượng nước vừa phải truyền vào tứ chi bách hài của nàng, nhưng mặc dầu là vậy, một chút đau nhói và căng đau vẫn làm nàng chịu không nổi phải khẽ hừ một tiếng. “Suỵt, nhẫn nại.” Phút giây này, giọng nói trầm thấp gợi cảm của hắn ấm áp như vậy, khiến nàng bỗng chốc an tâm lại. Hắn ở sau lưng nàng, vậy thì nàng còn sợ cái gì nữa chứ? Nàng nhắm chặt mắt, không nhìn thấy ánh tím xanh sáng rừng rực bắn khỏi mũi Khước Tà Song Kiếm, lao thẳng nơi đường chân trời nhỏ bé, thanh thần kiếm này như sống trở lại sau khi đã hút đủ máu, gần như muốn giãy khỏi tay nàng. Nhưng nàng nhớ lời Hoa Tứ Hải dặn, mặc cho hai tay có đau nhức tê tái đến đâu, nàng vẫn cứ không buông ra, cho đến khi hắn hô một tiếng: “Đi!” Hoa Tứ Hải rút tay về, luồng chân khí như nước sông đó lại rút trở về lòng sông. Trùng Trùng bỗng chốc hết sức, đứng được hoàn toàn là dựa vào sự chống đỡ của cánh tay cường tráng đang vòng qua eo nàng. Đưa mắt nhìn về hố, thấy Khước Tà Song Kiếm của nàng như hai lưỡi đao sắc, cùng lúc bay ra, cùng lúc đáp đất, thanh ngắn đóng ở một bên Băng Ma Đao, thanh dài cưỡng chế ép một mặt đang bay lên của kết giới chết xuống, cũng cố định nó dưới mặt đất. Cặp thần kiếm này dùng tốt hơn đinh nhiều, chiếc khinh khí cầu gần như là sắp nhạt đi kia lại ổn định trở lại. Quả nhiên thần khí chính là hàng cao cấp, mấy linh vật bình thường khác không so bì được. Mà kết giới chết vừa được ổn định, Hoa Tứ Hải đã bắt vào khoảng không, Băng Ma Đao ngoan ngoãn quay về bên tay hắn. Hắn không lên tiếng, tiện tay nhấc Trùng Trùng lên, để nàng đứng vững, đừng cứ dựa mãi vào hắn như bị rút hết xương vậy, sau đó vươn ngón tay ra vẽ quyết, bóng người nhạt đi trong làn sương đen, xuất hiện lại lần nữa đã đứng ngay ven kết giới chết. Mà Trùng Trùng chỉ đành ra khỏi khung cảnh kiều diễm hư cấu, cả tay cả chân từng chút một bò xuống núi đá. Người ta hay bảo lên núi dễ xuống núi khó, đợi lúc nàng vật vã chạy đến, Hoa Tứ Hải đã thi pháp liên lạc xong với những người trong kết giới chết rồi. “Sao rồi, sư phụ ta còn sống không?” Nàng vội hỏi. Hoa Tứ Hải khẽ ừm một tiếng xem như là đã trả lời, sau đó không nói gì nữa, yên lặng đứng một bên, nhắm mắt ngưng khí, hình như là đang ổn định lại hơi thở. “Đừng làm phiền hắn.” Vạn Sự Tri nhỏ giọng nói, “Hắn đang tập trung Ma khí, xem ra hắn muốn bổ kết giới, cứu người bên trong ra. Hô hô, kết giới chết này được tạo thành từ sức mạnh của trời đất tự nhiên, cứng chắc vô cùng, vậy mà hắn lại muốn lấy cứng địch cứng, ta không biết là nên phục hắn hay là nên cười nhạo hắn đây.” “Nghĩa là sao?” Trùng Trùng túm Vạn Sự Tri từ trong túi da ra, nói thẳng vào lỗ tai nó.